Nghe Trương Thúy Thúy nói như vậy, Lục Kiến Quốc cũng không khỏi cau mày.
“Không thể nào, chẳng phải lúc trước hai chúng ta 40 tuổi rồi mà còn có tiểu Trừ đấy thôi?”
Trương Thúy Thúy đột nhiên ghé vào tai Lục Kiến Quốc nói nhỏ: “Hay là tôi đi tìm người ta hỏi thăm xem có phương thuốc dân gian nào không?”
Lục Kiến Quốc cuối cùng cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
——
Vào sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Kiều mới có cơ hội nói cho Lục Thừa biết cô phải đến Thâm Thành một chuyến.
Lục Thừa nghe vậy, lập tức cao hứng hỏi lại.
“Thư ký có nói khi nào thì đi không?”
“Chỉ nói là tuần sau, cụ thể ngày nào thì phải đợi thông báo sau.”
“Cũng tốt, tuần sau anh cũng phải trở về Thâm Thành, đến lúc đó hai chúng ta đi cùng nhau.”
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười dưới ánh nắng ban mai, rất đẹp.
Thời gian sau đó, Diệp Kiều vội vàng làm tương ớt chuẩn bị cho hội chợ ẩm thực sắp tới, yêu cầu về thực phẩm của đai hội luôn rất cao, nếu chỉ dùng đậu nành làm tương ớt như bình thường, Diệp Kiều sợ không đạt tiêu chuẩn. Cô đặc biệt nâng cấp công thức lên, cho thêm nhiều gia vị có giá trị.
Đời trước cô học được rất nhiều phối phương, vốn dĩ phối phương hiện tại làm tương ớt là tiết kiệm chi phí nhất.
Phối phương tốt hơn, trong tay Diệp Kiều cũng có, cô vốn nghĩ rằng trong thời gian ngắn sẽ không dùng đến, không ngờ hôm nay phải dùng tới.
Cho tương ớt đã trộn tốt vào lọ thủy tinh, Diệp Kiều tự mình cất xuống tầng hầm.
Chỉ cần cất tương ớt vào trong hành lý trước một ngày lên đường là được.
Trong bất tri bất giác, một tuần nữa lại trôi qua nhanh chóng.
Mọi thứ đều đang diễn ra rất thuận lợi, ngoại trừ có một cuộc náo động nhỏ ở xưởng quần áo.
Hiện tại nữ công nhân trong xưởng quần áo chỉ ước mỗi người đều có một cái máy may, cho dù họ phải trả 2 xu cho mỗi lần sử dụng.
Vì vậy đã gây náo động không nhỏ.
Sau khi Diệp Kiều biết được, cô lập tức nghĩ ra một biện pháp.
Muốn cô cùng Lục Thừa tiếp tục trả tiền để mua máy may là không thể nào, nhưng có một biện pháp sẽ rất hiệu quả đó là nhóm nữ công nhân góp tiền chung với nhau để mua một cái máy may.
Ngay khi biện pháp của Diệp Kiều được đưa ra, lập tức được nhiều người ủng hộ, nhờ vậy mà cuộc xung đột cũng được giải quyết.
Viên Hiểu Quyên đứng ở một bên nhìn Diệp Kiều nói mấy câu, mọi người đều trở nên im lặng, sự ngưỡng mộ của cô dành cho Diệp Kiều cũng lên một tầm cao mới
“Diệp Kiều à, em không biết đâu lúc em còn chưa đến á, những người này suýt nữa đã lao vào đánh nhau rồi, may mà em tới kịp lúc.”
Diệp Kiều cười nói: “Kỳ thật chuyện như vậy rất dễ giải quyết, chị dâu chỉ là thiếu chút kinh nghiệm mà thôi, lấy ví dụ lần này của em, lần sau gặp chuyện tương tự chị cũng có thể tự mình xử lý tốt.”
“Vậy thì thật tốt quá.”
Cũng vào ngày hôm đấy, thư ký công xã lại lần nữa tìm đến Diệp Kiều đưa cho cô một cái vé tàu, thời gian trên vé là ba ngày sau.
Cầm lấy vé xe lửa, Diệp Kiều lập tức báo tin cho Lục Thừa biết.
Lục Thừa vừa biết tin, anh lập tức nhờ người mua vé khởi hành cùng ngày với Diệp Kiều.
Tuy nhiên, do người cần đi quá đông, nên cuối cùng cả chục người chỉ mua được có năm vé, những người còn lại phải bốn ngày sau mới xuất phát được.
“Như vậy đi, Nhị Ngốc và ba người các cậu sẽ đi chung với anh, những người còn lại đợi thêm một ngày nữa rồi cùng nhau xuất phát, đến lúc đó bọn anh sẽ đón mọi người ở ga tàu, lần này đi tiền vé anh sẽ trả.”
Sau khi quyết định xong, thời gian phải đi về phía nam ngày càng gần.
So với việc Lục Thừa đi xuôi nam, người Lục gia càng không muốn Diệp Kiều rời đi.
Đặc biệt là Trương Thúy Thúy và Viên Hiểu Quyên, mỗi người đều nắm lấy một bàn Tay của Diệp Kiều, mãi không chịu buông tay.
“Con đi Thâm Thành nhất định phải cẩn thận, tin tức luôn đưa tin chỗ đấy rất loạn.”
“Đúng vậy, đến lúc đó cẩn thận một chút, đừng để bị lạc, bây giờ bọn buôn người rất lộng hành, ngay cả người lớn chúng cũng dám bắt.”
Hai người ngươi một lời tôi một câu, ai không biết còn nghĩ rằng Diệp Kiều mới là con gái và em gái ruột của họ đâu, còn Lục Thừa thì như con ghẻ được nhặt về vậy.
Sau một phen chia tay sến súa, Lục Thừa và Diệp Kiều cùng lên đường đi đến thành phố Bắc Hà.
Thôn của bọn họ bao gồm thị trấn Đại Hà đều không có nhà ga, nếu họ muốn đi theo con đường chính để đến phía nam, họ vẫn phải đến thành phố Bắc Hà ngồi xe lửa.
Khi thị trưởng Miêu Vĩ nhìn thấy Diệp Kiều và Lục Thừa cùng nhau tới đây, ông cũng không nói gì, chỉ nói:“một tuần nữa hội chợ sẽ chính thức bắt đầu, đến lúc đó cô sẽ là người chịu trách nhiệm chính về việc quảng bá tương ớt của chúng ta, thời gian còn lại có thể tự do hoạt động.”
Sau đó, thị trưởng Miêu rời đi, nhường chỗ cho đôi vợ chồng son.
Lần này đi họ mua vé giường nằm, bởi vì lần này đi công tác nên vé giường nằm rất dễ mua.
Diệp Kiều cũng không biết Lục Thừa dùng biện pháp gì để có được vé giường nằm, dù sao, cuối cùng hai người họ thật sự ngồi cùng nhau.
——
Chạy một mạch đến ga tàu Thâm Thành, khi họ rời khỏi nhà ga thì trời cũng đã tối đen.
Thị trưởng Miêu đã phái người đến đây để đón bọn họ.
Hội chợ thương mại của thành phố Bắc Hà lần này đã được quyết định từ lâu, mấy ngày trước, chủ nhiệm tòa thị chính, Kỷ Liên Minh đã đến đây để sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Vào những năm 70, Thâm Thành không giống như Bắc Kinh ở đời sau, có nơi dành cho khách như văn phòng xxx tỉnh / thành phố, nhưng bọn họ ở trong khách sạn quốc doanh của Thâm Thành cũng không có vấn đề gì.
Trong lúc đứng đợi Diệp Kiều hơi mệt nên dựa vào Lục Thừa để nghỉ ngơi.
Đôi mắt cô nhắm hờ, qua khóe mắt cô nhìn thấy có một bé trai chạy ngang qua mình.
Trên tay cậu bé còn cầm một ly nước trái cây.
“Lục Thừa......”
Diệp Kiều vừa mới kêu một tiếng, Lục Thừa lập tức hiểu ý của cô nhẹ nhàng tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của cậu bé.
“A!”
Nước trái cây trong tay cậu bé lập tức tràn ra ngoài một ít, nhỏ xuống vạt váy màu trắng của cô gái phía trước.
Cô gái hoảng hốt kéo váy lên xem, thấy chỉ bị dính một ít thì thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó quay đầu nhìn Lục Thừa đang nắm lấy cánh tay của cậu bé, khi nhìn thấy khuôn mặt của anh hai gò má của cô gái hơi ửng hồng.
Những lời chửi bới vừa đến bên miệng lập tức nuốt về, cô dùng ngón tay mảnh khảnh vén nhẹ sợi tóc bên má, thanh âm mềm mại dịu dàng.
“Đồng chí, cảm ơn anh. Nếu không có anh, em khẳng định sẽ rất xấu hổ cho xem. Em tên là Ninh Nhã Vân, không biết phải xưng hô với anh như thế nào?”
Ninh Nhã Vân là sinh viên của đại học Thâm Thành.
Từ nhỏ cô ấy đã được rất nhiều người khen ngợi về vẻ đẹp và sự thông minh của mình, có rất nhiều người thích cô ấy, nhưng ánh mắt của cô rất cao và cô cảm thấy những đối tượng do gia đình mình giới thiệu không đủ học thức, còn những nam sinh trong trường học thì lại cảm thấy lớn lên rất xấu.
Ninh Nhã Vân tin rằng bản thân tuyệt đối không thể nào yêu từ cái nhìn đầu tiên được, người bạn đời tương lai của cô nhất định phải đẹp trai, kiếm được nhiều tiền và có học thức.
Không nghĩ đến giờ phút này, khi cô nhìn thấy người kia, thì tim đập rất nhanh cả người run lên.
Mặt cô nóng lên, chỉ dám lén lút ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lục Thừa buông đứa nhỏ ra lại dặn dò cẩn thận, quay đầu nhìn về phía Ninh Nhã Vân, lông mày nhíu lại.
Không biết cô gái này xảy ra chuyện gì, sao cứ luôn trợn mắt nhìn anh vậy? Chẳng lẽ cô ấy có bệnh về mắt?
“Không có việc gì.”
Anh vốn dĩ không phải muốn cứu Ninh Nhã Vân, anh chỉ sợ câu bé này sẽ va vào vợ mình mà thôi.
Vừa rồi khi Lục Thừa tiến lên bắt lấy tay của cậu bé, anh đã đem Diệp Kiều bảo vệ ở phía sau.
Lúc này, anh mới xoay người nhìn Diệp Kiều.
“Kiều Kiều, em không sao chứ?”
Sau khi chuyện vừa rồi xảy ra, cơn buồn ngủ của Diệp Kiều cũng biến mất, chống tay lên môi ngáp một cái, thanh âm của Diệp Kiều mềm mại.
“Em không sao.”
Thanh âm này so với Ninh Nhã Vân còn yêu kiều hơn!
Hai má Ninh Nhã Vân run run, ngón tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Kiều.
Diệp Kiều hơi nhướn mày, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, liền duỗi tay khoát lấy cánh tay của Lục Thừa, thân thể lười biếng dựa sát vào cánh tay của anh.
“Lục Thừa, em mệt quá......”
“Anh cõng em?” Lục Thừa ngồi xổm xuống.
“Được ạ.” Diệp Kiều nằm sấp trên lưng anh, đặt hai tay lên bờ vai rộng lớn của anh, khóe môi hướng về Ninh Nhã Vân nhếch lên.
Ninh Nhã Vân tức giận đến muốn đánh nhau, nhưng cô ta chỉ có thể nhìn hai người họ rời đi.
Bởi vì người bên thành phố Bắc Hà đã qua gọi bọn họ.
Nhìn đoàn người rời đi, Ninh Nhã Vân tiến lên vài bước, nhớ kỹ chiếc xe đến đón bọn họ.
Nhưng chiếc xe này, cô ta nhìn rất quen mắt, giống như là của khách sạn nhà nước ở Thâm Thành, mà gần nhất Thâm Thành có chuyện gì quan trọng sao? Suy nghĩ một lúc, Ninh Nhã Vân lập tức nhớ ra là hội chợ thương mại.
Nhân tài hiện nay khan hiếm, tuy là sinh viên chưa tốt nghiệp của đại học Thâm Thành, nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với những công việc cấp cao. Mà lần này hội chợ ẩm thực thương mại quốc tế, Ninh Nhã Vân chính là một trong những người được mời tham dự.
Siết chặt ngón tay, Ninh Nhã Vân mín chặt môi.
“Không nói cho tôi biết tên? Tôi nhất định sẽ làm cho anh phải hối hận......”
===
Góc giới thiệu truyện
Tên: Thập niên 60 gả cho đầu bếp
Tác giả: Công Tử Gia
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cận đại , Hiện đại , HE , Tình cảm , Xuyên việt , Ngọt sủng , Mỹ thực , Đô thị tình duyên , Kim bài đề cử 🥇
Tóm tắt
Chịu khổ ở mạt thế bảy tám năm, Vương Anh đói khát xuyên đến thập niên 60.
Người chị họ phòng bên phát sốt, sau khi tỉnh lại liền sống chết kêu gào muốn hủy bỏ hôn ước với chồng sắp cưới. Bác gái tới tìm Vương Anh, muốn Vương Anh gả đi.
Vương Anh nghe nói đối phương là một đầu bếp liền lập tức vui vẻ, đầu bếp tốt lắm nha.
Chưa từng nghe nói đại hạn ba năm đầu bếp cũng không chết đói sao?
Đã từng trải qua mạt thế khắc nghiệt, giấc mộng lớn nhất của Vương Anh là ăn no.
*****
Chị họ nỗ lực hết sức giành lấy mối hôn sự của Vương Anh, ngồi chờ mấy năm sau sẽ lên làm phu nhân nhà giàu số một.
Kết quả,
Khi chị họ đang lấy lòng con gái riêng của chồng, Vương Anh ở nhà ăn gà nướng cốm.
Lúc chị họ bận lo liệu quan hệ mẹ chồng nàng dâu, Vương Anh đang ăn cá hầm cải chua.
Thời điểm chị họ vội vàng xoay quanh kệ bếp làm việc nhà, Vương Anh đang ăn miến thịt heo hầm cải trắng.
……
Chị họ bẻ đầu ngón tay tính thời gian, sao cô ta còn chưa được làm phu nhân nhà giàu số một chứ?
Bên kia, người chồng đầu bếp của Vương Anh cầm giải thưởng, tổ chức quốc yến, mở chuỗi khách sạn.
Đầu bếp mặt lạnh Từ Sương một bên rửa chân cho Vương Anh, một bên sủng nịch hỏi cô: “Dùng bánh hoa hồng làm thức ăn khuya có được không?”