Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 46: Chị cả về nhà

Trong thư, Diệp Diệu Tổ viết anh ta rất nhớ cô, còn hỏi cô có đến cửa hành bách hóa Bắc Thần ở thành phố Bắc Hà hay không.

Nếu như nguyên chủ ở đây chỉ sợ sẽ xúc động không thôi.

Tuy nhiên, lúc này Diệp Kiều mới là người đọc bức thư, cô cười lạnh một tiếng, cất lá thư vào chiếc hộp dưới gầm giường.

Người nhà của nguyên chủ trong mắt Diệp Kiều tất cả đều không phải là người tốt lành gì.

Người mẹ Lâm Uyển là một người trọng nam khinh nữ, dùng Diệp Kiều cùng chị hai của cô Diệp Chiêu Đệ như một công cụ.

Em trai Diệp Diệu Tổ càng là một thằng nhóc bị mẹ chiều hư, cả ngày ở nhà chỉ biết gây họa.

Nguyên chủ sống dưới sự tẩy lão liên tục như vậy, dần dần thỏa hiệp.

May mắn thay, chỉ số thông minh của nguyên chủ vẫn còn, cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Uyển chẳng những muốn cướp đi tiền lương mà cô ấy cực khổ kiếm được, mà còn ép cô ấy gả cho lão già cách vách!

Trong cơn tức giận nguyên chủ đã chủ động báo danh xuống nông thôn.

Sau khi đánh giá người nhà của nguyên chủ, Diệp Kiều thở ra một hơi dài.

Gia đình của nguyên chủ đúng là chả tốt lành gì, nhưng bây giờ không phải là lúc giải quyết bọn họ.

Diệp Kiều trong lòng âm thầm nói với nguyên chủ: "Cô nhẫn nại thêm một chút nữa thôi, về sau, tôi nhất định sẽ đòi lại những bất công trước kia mà cô đã phải chịu đựng.”

——

Thành phố Bắc Hà.

Trong tòa nhà Chính phủ, thị trưởng Miêu Vĩ đang chủ trì hội nghị.

Thư kí công xã Quảng Lương, Từ Tranh Quang dẫn đầu cuộc họp, báo cáo về tiến độ và lợi ích mà xưởng thực phẩm của thôn Hạ Hà đã mang lại.

Miêu Vĩ gật đầu hài lòng sau khi nghe báo cáo, sau đó thay đổi chủ đề, chủ động nhắc đến rắc rối ở thôn Thượng Hà.

“Nghe nói thôn Thượng Hà tìm đến gây sự đúng không? Chuyện này ông nhất định phải xử lý cho tốt, dù sao mấy năm gần đây xưởng thực phẩm cũng là chúng ta hạng mục phát triển trọng điểm."

Từ Tranh Quang gật đầu: “Đã rõ, đợi tôi trở về nhất định sẽ dạy dỗ trưởng thôn Thượng Hà thật tốt”

Miêu Vĩ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hội chợ thương mại Thâm Thành lần này cũng mang tương ớt tới đi. Đúng rồi, nhân tiện cũng gọi Diệp Kiều theo luôn.”

“Được, trở về tôi lập tức nói cho cô ấy biết.” Từ Tranh Quang sửng sốt một chút lập tức bày tỏ quan điểm.

Diệp Kiều có thể được tham gia hội chợ thương mại cùng với thị trưởng đúng là may mắn.

Từ Tranh Quang ngay lập tức nhận ra tầm quan trọng của Diệp Kiều, trong lòng âm thầm quyết định đợi sau khi trở về nhất định sẽ dạy dỗ Mã Lai Tài thật tốt.

Về phía Diệp Kiều, cô vẫn còn đang bận rộn chuẩn bị cho việc chính thức khai trương xưởng thực phẩm.

Sau một ngày bận rộn, cô nhận được tin nhắn đến từ công xã, thông báo với cô rằng mấy ngày nữa cô có một chuyến công tác lên thành phố Bắc Hà cùng với ban lãnh đạo đi đến Thâm Thành tham gia hội chợ thương mại.

Khi Diệp Kiều trở về Lục gia, trước khi bước vào sân cô đã nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ trong nhà.

“Tôi thì có vấn đề gì chứ, sao không phải là anh có vấn đề?"

" Tôi có vấn đề? Em trai tôi cũng có tới hai đứa con rồi, còn cô thì sao, chúng ta đã cưới nhau ba năm rồi mà ngay cả một hạt đậu cũng không có"

Hai người này cãi nhau ôn ào đến nỗi Diệp Kiều muốn cười, nhưng giọng nói rất lạ, không biết người tới trong nhà là ai.

Diệp Kiều nhịn cười, điều chỉnh lại vẻ mặt, bước vào sân.

Một người phụ nữ mặc áo xám đang ngồi dưới giàn nho khóc lóc kể lể, còn người đang ngồi nghe người phụ nữ khóc lóc là mẹ chồng Trương Thúy Thúy.

“Mẹ, mẹ không biết con sống ở nhà họ hàng ngày đã trãi qua những gì đâu. Mỗi ngày chăm sóc cha mẹ chồng còn chưa đủ, bọn họ còn nói con là đồ bỏ đi, không biết sinh con.”

“Bọn họ làm thế nào biết được con không thể sinh? Không chừng Phùng Ái Quốc mới là người không thể có con! Suốt ngày cùng mẹ chồng mắng con......

“Hơn nữa, chuyện chăn gối chồng con cũng không kiên trì được lâu, như thế nào lại là con không được!”

“Được rồi! Đừng nói nữa!”

Con gái càng nói càng quá mức, Trương Thúy Thúy vội vàng đánh gãy, an ủi cô.

“Mới có ba năm thôi không việc gì phải nóng nảy cả, con ngẫm lại xem mẹ 40 tuổi còn có thể sinh ra em trai con đó thôi? Nghe mẹ nói, không khóc nữa.”

Trương Thúy Thúy vừa nói, vừa ôm con gái Lục Giai vào lòng an ủi.

Diệp Kiều nhớ lại nguyên tác, Lục Giai đúng là có con, có lẽ còn chưa tới lúc.

Cô cũng không dám tùy tiện xen vào, liền đi vào phòng bếp cùng chị dâu nói vài câu, sau đó bưng ra một ấm trà, rót cho mẹ và chị chồng một chén trà.

Đây là lần thứ hai Lục Giai nhìn thấy Diệp Kiều, lần đầu tiên nhìn thấy chính là lúc kết hôn hôm đó bận rộn quá nên chỉ nhìn lướt qua, với lại lúc đó cô vội vàng chạy về nấu cơm cho cha mẹ chồng ăn nên cũng không ở lại lâu.

Hiện tại nhận lấy chén trà, cô có thể nhìn kỹ Diệp Kiều hơn.

Em ấy thật sự rất xinh đẹp, nên cũng không có gì lạ khi em ấy có thể trị được thằng em ba cứng đầu nhà mình đến dễ bảo như vậy.

Sau khi uống trà, tâm tình Lục Giai dần ổn định, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền muộn.

“Mẹ, con muốn ở nhà mình vài ngày.”

Trương Thúy Thúy do dự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý.

Không phải là bà không muốn cho con gái ở lại, mà bởi vì hiện tại Lục gia chỉ có ba gian phòng là ở được thôi. Con gái lớn muốn ở lại qua đêm nên đêm nay cũng không biết phải sắp xếp cho nó ngủ ở đâu nữa.

Nghe tin Lục Giai muốn ở lại nhà mẹ đẻ, chồng cô Phùng Ái Quốc không còn cách nào khác đành phải rời đi.

Phùng Ái Quốc vừa mới rời đi, Lục Thừa cùng Lục Kiện cũng về ngay sau đó.

Lục Thừa mấy ngày nay đều chạy đến chuồng bò ở thôn Thượng Hà, đi hết chuyến này đến chuyến khác, không biết mệt mỏi.

Nhờ đó mà anh cũng hưởng được rất nhiều lợi ích thông qua việc trò chuyện với những chuyên gia cũ này.

Lúc sau mọi người đều trở về Lục gia và nhìn thấy Lục Giai đang ở nhà mình.

Nghe nói đêm nay Lục Giai muốn ngủ ở đây, Lục Thừa nhíu mày đầu tiên.

Lục Kiện còn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, còn nói đỡ:

“Chị muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu thôi.”

Sau đó, ba chồng Lục Kiến Quốc mở miệng nói: “Nếu Lục Giai muốn ở lại đây, thì hai đứa con dâu sẽ ở cùng với Lục Giai, còn lại hai anh em sẽ ở chung với nhau, còn Lục Trừ sẽ ngủ chung với hai vợ chồng chúng ta.”

Lục Kiện ngây ra một lúc liền nói: “Không thể nào, ba, vì sao con và vợ phải tách ra ngủ riêng?”

Tại sao người vợ thơm tho mềm mại của anh ta lại phải qua phòng khác ngủ thay vào lại là thằng em trai thúi Lục Thừa?!

Lục Thừa cũng không muốn, vốn dĩ thời gian mà anh ở nhà cũng không nhiều, anh cũng muốn ở bên cạnh Kiều Kiều lâu hơn để bồi dưỡng tình cảm a.

“Nhà ta cũng chỉ có ba cái phòng, con không ngủ với thằng ba thì ngủ với ai?”

Trương Thúy Thúy trực tiếp trừng mắt liếc nhìn Lục Kiện một cái.

Lục Thừa biết chuyện này không có cách nào thay đổi được nữa, đành phải hỏi: “Lần này chị định ở lại bao lâu?”

Lục Giai vẻ mặt khó chịu trả lời: “Chừng nào Phùng gia bọn họ tới cầu xin chị trở về, thì chị mới đi.”

Lục Thừa nghe vậy càng cau mày chặt hơn.

Lần này anh về cũng chưa đầy nửa tháng, vốn tưởng rằng sẽ có một khoản thời gian vui vẻ cùng với Diệp Kiều, kết quả lại bị chuyện này ngăn cản.

Lục Kiện cũng không vui vẻ gì.

Nhưng vợ của hắn Viên Hiểu Quyên lại nắm chặt tay Diệp Kiều nói: “Diệp Kiều à, đêm nay chúng ta ngủ ở phòng của em được không?”

Lục Kiện giận mà không dám nói gì.

Vợ của hắn Viên Hiểu Quyên không còn nghe lời hắn giống như lúc trước, chẳng những không nghe, thường thường còn nói lại hắn hai câu, làm hắn rất chán nản.

Nhưng chán nản thì chán nản, có ai lại không thích giường ấm nệm êm ôm vợ con ngủ đâu.

Dù hiện tại chưa có con, nhưng hai người đàn ông đã lập gia đình của nhà họ Lục vẫn không muốn xa vợ.

“Ba, hay là chúng ta xây nhà mới đi? Dù sao hiện tại gia đình mình cũng không thiếu chút tiền này, chờ nhà mới được xây xong, chị hai muốn ở bao lâu cũng được. Hơn nữa Tiểu Trừ cũng đã lớn, vừa lúc có thể xây cho em ấy một gian phòng.” Lục Thừa trực tiếp đề nghị xây thêm nhà mới.

Lục Kiến Quốc lấy thuốc lá khô ra, ở trên tường gõ gõ, sau đó nhìn lên ngôi nhà bằng đất của mình.

Ngôi nhà này là ông sau khi kết hôn từng chút một xây dựng lên, lúc đầu chỉ có ba phòng, phân biệt là phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp, vì con cái lần lượt ra đời, nên xây thêm một phòng ở bên cạnh.

Nhưng mà, hiện tại người Lục gia càng lúc càng đông, ngôi nhà đã không đủ phòng để ở nữa rồi.

Mọi người đều ánh mắt trông mong nhìn về phía người chủ gia đình.

Lục Kiến Quốc rốt cuộc hạ quyết tâm: “Quyết định vậy đi! Chúng ta sẽ xây một ngôi nhà mới.”

“Nhà mới!” Tuổi nhỏ nhất Lục Trừ lập tức nhảy cẫng lên, “Ba ơi, chúng ta sẽ xây nhà bằng gạch ngói như trên trấn sao? Bạn học của con đều ở nhà gạch ngói, nhìn rất to và sạch sẽ.”

Nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt ngăm đen của Lục Kiến Quốc: “được! Chúng ta sẽ xây nhà gạch ngói.”

Mọi người đều nhất trí với nhau, người có điều kiện nhất nhà Lục Thừa sẽ chi ra một nữa, chị dâu Viên Hiểu Quyên tỏ ý mình cũng có chút tiền, cũng có thể trả một phần, cuối cùng còn thiếu một chút, hai vợ chồng Lục Kiến Quốc lấy ra số tiền mà họ dành dụm lâu nay bù vào.

Đây là số tiền mà hai vợ chồng già tiết kiệm được nhờ nhịn ăn nhịn mặc bao lâu nay và họ không có ý định sử dụng số tiền một nghìn tệ mà Lục Thừa đưa cho vào lúc này.

Nhưng mà đâu phải muốn xây nhà là xây được luôn đâu, mọi người vẫn phải dựa theo sắp xếp lúc trước từng người trở về phòng của mình.

Buổi tối, Trương Thúy Thúy lôi kéo bạn già Lục Kiến Quốc nói chuyện.

“Ông nói coi chuyện hôm nay, có khi nào Giai Giai nhà mình thật sự không thể sinh không?”

Lục Kiến Quốc trực tiếp phản bác: "Ăn nói vớ vẩn.”

Trương Thúy Thúy càng nghĩ càng thấy không đúng: “Ông thử nghĩ xem, Giai Giai gả cho Phùng gia cũng đã ba năm rồi, vẫn luôn không có động tĩnh gì. Thằng hai cưới Viên Hiểu Quyên cũng đã hai năm chứ ít gì, vậy mà cũng không có động tĩnh, Diệp Kiều gả lại đây cũng được mấy tháng rồi, cũng không có động tĩnh nốt, ông nói xem......”