Mạnh Vãn Thu không trả lời nữ quỷ kia, lưu loát đứng dậy.
“Không còn việc gì thì ta phải đi rồi, phiền nhị muội muội tiếp khách.”
Nàng nói chuyện khách khí, không nhìn mọi người thêm nữa, thẳng thừng đi về sân của mình.
Nàng vừa rời đi, mọi người trong phòng liền cảm thấy tiền thính đột nhiên không còn lạnh lẽo như ban nảy nữa.
…
Mạnh Vãn Thu liếc mắt nhìn nữ quỷ vẫn đang đi theo mình, liên tục hỏi câu cũ: “Có phải ngươi nhìn thấy ta không?”
Mạnh Vãn Thu không quan tâm.
Bây giờ đang ở dương gian, nàng nên hạn chế tiếp xúc với ma quỷ.
Nữ quỷ đứng chắn phía trước Mạnh Vãn Thu, Mạnh Vãn Thu xem nàng ta như không tồn tại, trực tiếp đi xuyên qua.
Bạch y nữ quỷ kinh ngạc.
Mời vừa rồi ở hành lang, nàng rõ ràng là nhìn về hướng mình.
Lúc ở trong tiền thính, nàng cũng tiếp tục nhìn về hướng mình.
Chẳng lẽ tất cả những thứ đó đều là ảo giác?
Lục nhi đi bên cạnh Mạnh Vãn Thu giật mình một cái, lông tơ dựng ngược, nàng ta vội chà chà hai tay, gia tăng bước chân đuổi sát tiểu thư nhà mình.
Sắp đến Thu Lan uyển, thấy tiểu thư cả đoạn đường không nói tiếng nào, trên mặt cũng không có biểu cảm, Lục nhi tưởng rằng nàng vì bị từ hôn mà cảm thấy nặng lòng.
Nên mở miệng nói chuyện: “Tiểu thư, người không nên tức giận, người nhìn bộ dáng mắt đi mày lại giữa hắn và nhị tiểu thư mà xem, thấy là biết không phải loại người tốt đẹp gì.”
“Bây giờ tiểu thư khỏe lại rồi, còn nảy nở xinh đẹp như vậy, hắn từ hôn thì người thiệt chính là hắn.”
“Nương của nô tỳ từng nói rằng, một khi nam nhân đã không đặt tâm tư lên người của một nữ nhân, mà nữ nhân vẫn gả qua đó, thì người chịu khổ sẽ là người nữ nhân ấy, sống một đời người, không lý do gì phải chọn treo cổ của mình lên người của một nam nhân vô tâm cả.”
Mạnh Vãn Thu vừa đi đường vừa nhịn cười, mãi đến khi bước chân vào Thu Lan uyển của mình, nàng trở tay đóng cửa sân lại.
Cuối cùng cười thành tiếng: “Ha ha, Lục nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy, tiểu thư nhà ngươi sao có thể vì việc nhỏ này mà đau lòng được chứ.”
“Ta mừng còn không kịp.”
Không cần vừa sống lại đã lấy chồng, từ trên trời rớt xuống một vạn lượng hoàng kim. Đúng là đến ông trời cũng muốn đút cơm tận miệng cho nàng, còn muốn nàng phun ra nữa sao?
Lục nhi cho rằng Mạnh Vãn Thu đang an ủi mình, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Tiểu thư, thật ra người không cần phải giả bộ cười, nếu muốn khóc thì cứ khóc đi, Lục nhi ở bên cạnh người.”
Không phải nói chứ… tiểu thư nhà nàng đúng là số khổ, bây giờ mới vừa hồi phục đã gặp tên tam hoàng tử không có lương tâm kia đến từ hôn, nàng ta cảm thấy tiểu thư đau lòng là đúng rồi.
Nhưng Mạnh Vãn Thu không hề đau lòng tí nào cả: “Lục nhi, sao ta lại muốn khóc chứ? Ta là người sắp có được một vạn lượng hoàng kim, chúng ta nên suy nghĩ xem nên dùng số tiền này như thế nào mới phải.”
Lục nhi kiên trì một hồi mới xác nhận được Mạnh Vãn Thu thật sự không hề khổ sở, cũng liền vui vẻ theo.
[Dù sao nương nàng cũng từng nói rằng nếu không gặp được nam nhân hiểu được sự thất thường của bản thân mình, vậy không bằng cả đời không gả.]
…
Tiền thính.
Mạnh Như Yên có ý xin lỗi Âu Dương Thụy Trạch: “Điện hạ chớ trách, đại tỷ nàng thất lễ.”
Âu Dương Thụy Trạch còn chưa trả lời, Mạnh Như Tuyết đã chen ngang: “Chẳng phải tỷ ấy luôn như thế sao, thật không nhìn ra được đại tỷ tỷ cư nhiên là người tham lam như vậy.”
“Điện hạ, người là hoàng tử, hà tất phải chịu nàng hϊếp bức? Cứ bồi thường cho tỷ ấy một hai ngàn là được rồi, đợi nương trở lại, ta sẽ nói với nương.”
Âu Dương Thụy Trạch vốn không ngờ sẽ chi số tiền đó, nhưng hắn đã đồng ý, không thể có đạo lý nói rồi không làm được.
“Tam tiểu thư không cần nhọc lòng vì ta, một vạn lượng hoàng kim, ta vẫn có thể trả được.”
Sau đó hắn lại nói với Mạnh Như Yên: “Đợi ta lui hôn xong sẽ tìm cơ hội xin phụ hoàng tứ hôn cho chúng ta, nàng cảm thấy như thế nào?”
Mạnh Như Yên không ngờ hắn sẽ nói lời này, mặt ửng hồng, trong lòng kinh hoàng, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
“Đều nghe theo điện hạ.”
Âu Dương Thụy Trạch cực kỳ yêu thích nữ tử dịu dàng như nàng ấy, có thể thoát khỏi tên ngốc Mạnh Vãn Thu kia, một vạn lượng hoàng kim rất đáng giá....
Tốc độ của Âu Dương Thụy Trạch rất nhanh, vừa qua thời gian cơm trưa đã thấy người đưa ba cái rương đến.
Mạnh Vãn Thu nhìn hoàng kim sáng mù mắt, mặt mày cười rạng rỡ.
Âu Dương Thụy Trạch tựa hồ sợ nàng đổi ý, còn cố ý viết một tờ văn tự cho nàng ký tên, lăn dấu tay.
Bên trong văn tự viết rất rõ ràng rằng hoàng kim sẽ thuộc quyền sở hữu cá nhân Mạnh Vãn Thu, hai người họ từ đây không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Mạnh Vãn Thu vẫn chưa sử dụng được điện Càn Khôn, chưa mở được công năng trữ vật, bây giờ chỉ có cách đặt tạm đống hoàng kim đó trong phòng.
Mạnh Vãn Thu cũng lười đem giấu, chủ yếu là Thu Lan uyển quả thật quá mộc mạc đơn sơ, ba cái rương tinh xảo kia nhìn thế nào cũng không dung hợp nổi với Thu Lan uyển.
Dù giấu ở đâu, cũng thấy nó rất hút mắt.
Vạn lượng hoàng kim được đưa vào phủ tướng quân một cách nghênh ngang, với cảnh ngộ hiện giờ của nàng, sợ là điêu nô trong phủ sớm muộn sẽ sinh ý xấu.
Bên đây nàng đang suy nghĩ nên làm như thế nào để đề phòng trộm cướp, bên kia Liễu thị vừa từ nhà mẹ đẻ trở về đã nghe nữ nhi chính miệng kể lại việc từ hôn.
...
Mạnh Như Tuyết còn rất cẩn thận thuật lại chuyện tam hoàng tử nói muốn thỉnh chỉ cưới Mạnh Như Yên cho Liễu thị nghe, khiến Liễu thị vui mừng không thôi.
A, bà ấy nói rồi mà, nữ nhi của bà chính là người có mệnh hoàng tử phi.
“Yên nhi cứ an tâm đợi gả đi, những chuyện khác nương sẽ thay con trù tính.”
Nếu hoàng kim được nâng vào phủ tướng quân, vậy nó phải thuộc về phủ tướng quân.
Chứ không phải là Mạnh Vãn Thu.
Bà ấy cho hai nữ nhi quay về sân riêng, sau đó gọi quản gia và mấy gã sai vặt đi về phía Thu Lan uyển.
...
Bạch y nữ quỷ đang ở gần từ đường thấy Liễu thị hấp tấp đi về phía Thu Lan uyển, thú nhiều chuyện nổi lên nên cũng đi theo.
Bạch y nữ quỷ vừa vào viện, Mạnh Vãn Thu lập tức cảm nhận được âm khí.
Rồi sau đó bên tai nàng bị thổi vào một hơi gió lạnh: “Kế mẫu của ngươi đến nga.”
Lời này mang theo vài phần vui sướиɠ khi thấy người gặp họa.
Liễu thị tới chứ gì?
Nàng ta không ngừng thổi gió lạnh bên tai Mạnh Vãn Thu, khiến thời tiết vốn đã lạnh lại càng trở nên lạnh hơn.
Lục nhi nhạy cảm nhận ra.
Nàng ấy vội đi đóng cửa lại, miệng thì thầm: “Sao ngày hôm nay lại lạnh như vậy?”
Nhẩm tính thời gian, vẫn chưa đến tiết sương giáng mà.
(tiết sương giáng: 23 hoặc 24/10)
Cửa đã đóng kín rồi mà khí lạnh vẫn còn chưa tiêu.
Bạch y nữ quỷ chính là đang cố ý, nó muốn thử vị đại tiểu thư này lần nữa.
Mạnh Vãn Thu chà chà cánh tay nói với Lục nhi: “Lục nhi, ngươi đi nấu một ấm nước trà đi, uống xua lạnh.”
Lục nhi không nghĩ gì khác, nghe lệnh đi ra ngoài.
Nàng bước ra khỏi phòng, kỳ lạ là lại cảm thấy bên ngoài ấm áp hơn.
“Được rồi, đừng thổi, còn thổi nữa sẽ dọa đến nha hoàn của ta.”
Mạnh Vãn Thu đã nhận ra nếu nàng còn không chịu mở miệng nói chuyện, nữ quỷ này e là sẽ không ngừng lại.
Nữ quỷ đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên nghe Mạnh Vãn Thu nói chuyện, lập tức ngừng lại.
“Ngươi ngươi ngươi… ta đã nói là ngươi có thể nhìn thấy ta mà.”
“Sao trước đây ngươi không trả lời ta?”
“Ha ha ha, rốt cuộc cũng có người có thể nhìn thấy ta rồi.”
Nàng ta cười cười, sau đó lại bật khóc.
Không ai có thể hiểu được tâm tình nàng, đã bao nhiêu năm rồi, nàng không có bất cứ một đồng bọn nào cả, người trong phủ chết đều được nhóm quỷ sai đưa đi, chỉ có mỗi mình nàng dường như bị xem nhẹ.
Ban đầu nàng còn hi vọng xa vời rằng sẽ được nhóm quỷ sai phát hiện, cho nên mỗi lần trong phủ có người chết, nàng sẽ luôn đến đứng trước mặt quỷ sai.
Nhưng quỷ sai như bị mù vậy, không ai có thể nhìn thấy nàng, càng đừng nói sẽ mang nàng đến địa phủ.
Thử qua mấy chục lần như vậy, đành từ bỏ.
Mỗi ngày cứ lang thang trong phủ tướng quân này, nghiễm nhiên trở thành người nắm rõ chuyện trên trời dưới đất trong phủ tướng quân nhất.
Nơi nào có chuyện để hóng, nơi đó sẽ có nàng.
Mạnh Vãn Thu nhíu mày, thì ra là một con quỷ mít ướt.
Nhìn bộ dáng của nàng ta có vẻ cũng lớn hơn mình vài tuổi, không ngờ lại yếu đuối như vậy.
Nàng mở miệng an ủi: “Bây giờ ngươi là quỷ, ta là người, đều nói người và quỷ không chung đường.”
Người quỷ không chung đường?
Nữ quỷ khóc càng thêm thương tâm.
[Quỷ với quỷ cũng có được chung đường đâu.]