Lúc Mạnh Vãn Thu vượt qua hành lang khúc khủy tiến vào tiền thính, phát hiện hai vị ‘muội muội tốt’ của mình đều đang ngồi bên trong, mà vị chủ mẫu quản lí việc trong phủ tướng quân hiện giờ ở đâu thì không biết.
Hôm nay nàng mặc một bộ bạch y hơi ố vàng, tay áo ngắn ngủn lộ ra phần cổ tay tinh tế.
Do hạ nhân khắt khe nên thân người của nàng hơi ốm hơn người bình thường một chút, nhưng lại mang một loại tư thái yểu điệu như cành liễu đung đưa trong gió.
Âu Dương Thụy Trạch thấy người đến, ngây người trong thoáng chốc.
Nàng so với bộ dáng trong tưởng tượng của hắn rất khác.
“Đại tỷ tỷ đi thong thả thật, để tam hoàng tử điện hạ chờ lâu ghê.” Người nói chuyện chính là tam tiểu thư Mạnh Như Tuyết trong phủ, nữ nhi thứ hai do Liễu thị sinh ra.
Mạnh Vãn Thu không để ý đến nàng ta, đôi mắt chỉ nhìn về phía Âu Dương Thụy Trạch đang ngồi ngay ngắn.
Quả nhiên là gien nhà đế vương có khác, giá trị nhan sắc của tam hoàng tử nếu là ở địa phủ, hắn hoàn toàn có thể đảm đương được vị trí gương mặt đại diện cho ở dưới đó.
Nhưng nàng thấy trên đỉnh đầu hắn đang có một luồng khí đen bao phủ.
[Sắp tới mọi việc hắn làm chắc chắn không thuận lợi.]
Mạnh Như Tuyết thấy Mạnh Vãn Thu cư nhiên không biết xấu hổ, dám quan sát tam hoàng tử, trong lòng giận sôi máu.
Nàng ta đang định mở miệng thì bị ánh mắt của Mạnh Như Yên ngăn cản.
Chỉ thấy Mạnh Như Yên cười rất dịu dàng: “Đại tỷ tỷ vốn dĩ đi đứng không mấy thuận tiện, đến muộn, về tình có thể tha thứ được.”
Nàng ta xin lỗi Âu Dương Thụy Trạch: “Hi vọng tam hoàng tử điện hạ chớ trách.”
Âu Dương Thụy Trạch lắc đầu: “Không sao.”
Mạnh Như Yên tươi cười xinh đẹp: “Tỷ tỷ, mau ngồi xuống đi, tam hoàng tử có chuyện muốn nói với tỷ.”
Nói xong, nàng ta còn dịu dàng nhìn sang tam hoàng tử một cái.
Mạnh Như Yên là nữ nhi lớn của Liễu thị, là tài nữ nổi tiếng trong kinh.
Nàng ta và tam hoàng tử lần đầu gặp được nhau trên thi hội đã bắt đầu âm thầm nảy sinh tình cảm, nhiều lần qua lại.
Nên tất nhiên nàng ta biết vì sao hôm nay tam hoàng tử lại đến đây.
Mạnh Vãn Thu đảo mắt nhìn hai người họ một chút, trong lòng càng thêm chắc chắn.
Nàng cứ thế ngồi xuống, chờ đợi tam hoàng tử mở miệng.
Âu Dương Thụy Trạch có loại ảo giác, cảm giác hình như Mạnh Vãn Thu cũng không kinh khủng đến mức như lời đồn.
Nảy giờ nàng không hề mở miệng nói lời nào, có lẽ là cũng tự biết phát âm của bản thân kém cỏi, Âu Dương Thụy Trạch hắn đường đường là hoàng tử điện hạ, làm sao có thể cưới nữ nhân như vậy làm chính phi được chứ?
Càng không bàn đến hắn luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng gần đây lại làm gì cũng không thuận lợi, mẫu phi thay hắn đến miếu xin xăm, là quẻ hạ hạ.
Trụ trì trong miếu luận giải cho hắn: làm việc thiện tích đức, tránh xa tiểu nữ tử.
Làm việc thiện tích đức thì hắn hiểu, nhưng rời xa tiểu nữ tử là ý gì?
Ngày thường ngoại trừ có lúc qua lại với Mạnh Như Yên ra, còn lại không hề dính dáng với nữ nhân nào giống như vậy.
Nhưng Mạnh Như Yên là một nữ tử hoàn hảo, luôn biết làm vui lòng người khác, tất nhiên không thể nào là loại nữ tử mang đến xui xẻo kia.
Tính đi tính lại, chỉ còn một nữ tử có liên quan đến hắn, chính là Mạnh Vãn Thu.
Từ miệng hoàng muội hắn biết được Mạnh Vãn Thu trời sinh đã mang điềm rủi, vừa sinh ra đã khắc chết mẫu thân, sau đó đến bà vυ' cũng thay đến ba bốn người, không phải ngã gẫy chân thì cũng là bong gân lưng, hoặc là rơi xuống nước…
(bong gân lưng = nguyên văn 腰闪)
Cuối cùng, bên cạnh Mạnh Vãn Thu chỉ còn sót lại mỗi một mình Lục nhi mệnh cứng.
Nắm được tin tức kia, trong lòng hắn càng thêm xác định vận rủi của hắn chắc chắn là do nàng mang đến.
Nếu đã như vậy, hắn càng không thể có bất kỳ liên quan gì đến Mạnh Vãn Thu nữa.
“Mạnh đại tiểu thư, hôm nay bổn điện đến là để từ hôn với ngươi, còn đây là thư từ hôn.”
“Chỉ cần ngươi đồng ý từ hôn, ta có thể bồi thường cho ngươi một ít.”
Nói xong, hắn bảo người đem thư từ hôn đưa cho Mạnh Vãn Thu.
Lục nhi đứng bên cạnh nghe tam hoàng tử đến là để từ hôn, nhịn không được mở miệng nói: “Điện hạ, người với tiểu thư nhà nô tỳ là do hoàng đế tứ hôn, làm sao có thể từ hôn được?”
Mạnh Như Tuyết cười nhạo: “Tiểu thư nhà ngươi sao không tự soi gương xem thử, nàng ấy xứng với tam hoàng tử điện hạ sao?”
Mạnh Vãn Thu trực tiếp lơ nàng ta.
Lục nhi muốn cãi, Mạnh Vãn Thu vỗ vỗ mu bàn tay nàng ta, sau đó xác nhận lại lần nữa: “Bồi thường?”
Âu Dương Thụy Trạch sợ nàng không đồng ý: “Đúng vậy, chỉ cần ngươi yêu cầu, cái gì ta cũng có thể đáp ứng.”
Trước đó mẫu phi của hắn đã tự đến cung phụ hoàng thỉnh tội rồi, cuối cùng phụ hoàng vẫn là thương đứa nhi tử này, chỉ bảo hắn đi xử lý làm sao cho hợp lí, không được làm ồn ào đến triều đình.
Mạnh Vãn Thu nghĩ với hoàn cảnh hiện tại của mình, nam nhân gì đó không quan trọng.
Đến mức việc từ hôn sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, nàng cũng không để bụng.
Nhưng phần bồi thường từ trên trời rơi xuống này, không thể không lấy.
Đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh.
Không có bồi thường nào hợp ý nàng hơn tiền bạc.
Nàng không rõ giá cả ở thời đại này, chỉ tùy tiện mở miệng: “Một vạn lượng.”
Mạnh Như Yên nghe thấy Mạnh Vãn Thu chỉ muốn được bồi thường một vạn lượng, trong lòng vô cùng vui mừng.
Buồn bực đã kìm nén trong lòng suốt ba năm đều tiêu tán trong giây phút này, nếu sớm biết tiền bạc có thể giải quyết vấn đề, nàng cho nàng ta hai vạn lượng cũng được.
Âu Dương Thụy Trạch còn mừng hơn.
Nàng lặng lẽ quan sát mọi người, thấy dáng vẻ của bọn họ đều là thở phào nhẹ nhõm.
[Hừ hừ hừ, chắc chắn một vạn lượng rất ít, vậy tăng thêm một chút.]
Mạnh Vãn Thu bổ sung thêm: "Hoàng kim!"
……
Mạnh Như Tuyết lập tức giận dữ giậm chân đứng lên: “Mạnh Vãn Thu, người muốn bạc đến điên rồi phải không?”
Mạnh Vãn Thu tiếp tục làm lơ.
Âu Dương Thụy Trạch nghe yêu cầu lớn mật của Mạnh Vãn Thu cũng kinh hãi không thôi, một vạn lượng hoàng kim, không khác gì muốn nửa cái nhà của hắn rồi.
Quả nhiên, nữ nhân này không chỉ ngu dại mà còn tham lam nữa.
Hắn bắt đầu hơi chán ghét Mạnh Vãn Thu.
Sắc mặt của Mạnh Như Yên cũng biến đổi, tam hoàng tử vừa mới hứa hẹn sẽ dùng thập lí hồng trang để nghênh thú nàng.
Chờ nàng trở thành tam hoàng tử phi, mọi thứ trong phủ tam hoàng tử cũng sẽ là của nàng, chi một vạn lượng hoàng kim, khác nào chi từ trong túi nàng ra?
Sao nàng có thể đồng ý?
Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Âu Dương Thụy Trạch trở nên khó coi, nàng thông minh ngậm miệng.
Đừng thấy Lục nhi ở trước mặt tiểu thư hay lơ mơ mà vội đánh giá, thật ra nàng ấy rất biết nhìn mặt đoán ý, thấy tam hoàng tử và nhị tiểu thư trao đổi ánh mắt với nhau đến mức giữa cả hai có thể kéo ra được cả sợi chỉ.
Nàng ta lập tức hiểu được tam hoàng tử vội vã tới từ hôn như vậy chắc chắn là vì nhị tiểu thư.
“Mạnh đại tiểu thư, một vạn lượng hoàng kim liệu có phải hơi nhiều rồi không?” Âu Dương Thụy Trạch tuy trong lòng bực bội nhưng vẫn cố gắng khống chế.
“Nếu điện hạ đã nói là cảm thấy quá nhiều thì đừng từ hôn nữa, đợi phụ thân ta trở lại, chúng ta chọn một ngày tốt thành thân.” Mạnh Vãn Thu cười.
“Đợi chúng ta thành hôn rồi, ta sẽ thay chàng quản lý tiền bạc, hẳn là cũng tầm khoảng kia thôi.”
Mạnh Như Yên đột nhiên ngơ ngẩn, lúc này mới nhận ra Mạnh Vãn Thu thế mà không cà lăm nữa, hình như còn trở nên thông minh hơn.
Tay nàng vô thức siết thành chưởng.
Âu Dương Thụy Trạch vì muốn rút khỏi hôn sự này mà đã suy tính ba năm, vất vả lắm mới nhận được sự đồng ý của phụ hoàng, sao hắn có thể thành thân với nàng được chứ.
“Được! Một vạn lượng hoàng kim, ta đồng ý với ngươi.” Âu Dương Thụy Trạch quyết tâm, cho dù phải trả bằng một nửa gia sản, miễn là hắn có thể hóa giải vận đen và không phải cưới nữ nhân ngu dại khiến các huynh đệ chê cười, hắn chấp nhận!
“Buổi chiều ta sẽ cho người mang đến cho ngươi, từ đây chúng ta cầu ai người nấy về, đường ai người nấy đi.” Nữ tử chỉ biết danh lợi như vậy, ai cưới trúng người đó xui!
“Đa tạ điện hạ ban thưởng, sau khi nhận được hoàng kim, ta đảm bảo hai ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
[Thật sự có bánh từ trên trời rớt xuống!!!]
[Mới vừa sống lại, đã có người tự dưng mang tiền đến tặng.]
[Ha ha ha…]
Mạnh Vãn Thu trong lòng cười như điên, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đoan trang đứng đắn.
[Kiềm chế! Kiềm chế!]
Mạnh Vãn Thu lén lút nhéo đùi của mình một cái, đau đớn giúp nàng khống chế được khóe miệng đang nhịn cười đến muốn liệt.
“Nha đầu này, hình như đổi vận!”
Mạnh Vãn Thu nghe tiếng nói, ngồi trên ghế quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy bạch y nữ quỷ mới gặp ở tây uyển đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa của tiền thính.
Không phải chứ……
Bây giờ quỷ ở nhân gian ai cũng càn rỡ như vậy sao?
Giữa ban ngày ban mặt mà cũng có thể đi lại tự nhiên thoải mái?
“Tiểu nha đầu, ngươi có thể nhìn thấy ta?”