Hạ Hề muốn chính miệng nói chuyện muốn khai trương ‘Ngô Hệ Lâu’ trước mặt ông cụ.
Buổi tối cô mới nhắc đến chuyện này, cả nhà vừa mới ăn cơm xong, đều bị mẹ Hạ đẩy ra phòng khách chơi với An An, không cho mọi người về phòng, nói là giáo dục trẻ con có liên quan rất lớn đến bầu không khí gia đình.
Thời gian này, mỗi ngày mẹ Hạ đều làm như vậy, đương nhiên ba mẹ Phó sẽ không phản đối, Phó Nam Cẩm cũng im lặng, nhiều năm qua ba Hạ đã tập thành thói quen, còn Hạ Hề thì phản đối không có hiệu quả.
Về phần ông cụ, ông vẫn luôn ngồi một mình trên ghế sofa im lặng quan sát, chưa bao giờ nói chuyện, thỉnh thoảng An An gọi ông một tiếng, ông sẽ đáp lại thằng bé một câu.
An An có ô tô mini mới mua, chạy qua chạy lại giữa nhà, vừa lái vừa kêu: “Ông nội bà nội nhìn con này, ông ngoại bà ngoại nhìn con đi, xem con này, xem con…”
Thế giới của trẻ con không cần lo nghĩ, được mọi người bao bọc bằng tình yêu thương, ngay cả nằm mơ khóe miệng cũng cong lên.
Trước ghế sofa đơn có một chiếc bàn nhỏ, phía trên có bày một ấm trà tử sa của ông cụ, bên trong có pha tra, Hạ Hề ngồi đối diện ông.
Ông cụ vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không quản chuyện giữa cô và Nam Cẩm nữa.”
“Hả?” Hạ Hề sửng sốt, “Có ý gì đây? Buông tha cho chúng con sao?”
Buông tha?
Ông cụ nheo mắt: “Dùng từ chuẩn đấy.’’
“Ấy, con không có ý này.’’ Hạ Hề ở cùng ông cụ nhiều ngày như vậy, nói thật, cũng có chút mềm lòng.
Chủ yếu là vì Hạ Hề không nhìn thấy những tranh đấu giữa ông và Phó Nam Cẩm, cho dù hai người có đấu nhau vỡ đầu chảy máu, Hạ Hề cũng không hiểu. Cô chỉ nhìn thấy một người xuất hiện trong nhà được An An ngọt ngào ngây thơ gọi là ‘ông cố’, mà người này tóc bạc hoa râm, trên mặt có nếp nhăn, thoạt nhìn còn có chút hiền từ.
Hạ Hề nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, cố gắng nhớ lại hồi ức trước đây ông cụ bức bách cô chọn một trong hai ở khách sạn.
Cho nên cô mặc kệ ý nghĩa cuối cùng của câu nói này là gì.
Không đợi Hạ Hề hiểu rõ ý mình, thư ký của ông cụ đã đi đến nói vài câu bên tai ông.
Ông cụ nghe xong những lời này, liếc mắt nhìn Hạ Hề một cái, im lặng trong chốc lát, đột nhiên ôm ngực bắt đầu thở dốc hổn hển.
Hạ Hề hơi hoảng loạn bật dậy, sau đó ông cụ đột ngột nhắm mắt ngất xỉu.
Trong nhà lập tức loạn cả lên.
*
Ông cụ có bệnh tim, mỡ trong máu, cao huyết áp, viêm khớp, cả một thân bệnh lớn bệnh nhỏ.
Lần này ngất đi là vì huyết áp quá cao lại không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Mười mấy bác sĩ vây quanh ông cụ trong phòng bệnh, có một đống người ngoài phòng bệnh, ngoài ba mẹ Hạ ở nhà trông An An, thì cả nhà đều đến, không chỉ có Hạ Hề, Phó Nam Cẩm, ba mẹ Phó, còn có thư ký, vệ sĩ trong nhà đứng chật cả hành lang.
Hạ Hề hơi hốt hoảng, trái tim đập thình thịch, Phó Nam Cẩm nhận thấy sự bất ổn của cô, cầm tay cô.
Hạ Hề nhỏ giọng nói: “Có phải em chọc giận ông nội khiến ông nhập viện không?”
“Em không có bản lĩnh lớn như vậy.’’ Phó Nam Cẩm xoa đầu cô, “Trong công ty đã xảy ra chuyện.”
“Hả?” Hạ Hề giật mình, “Lúc trước không phải anh đã nói muốn tạm thời ngừng chiến sao? Trong công ty đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Nam Cẩm nhướng mày, thoạt nhìn hơi bực bội: “Những người trong công ty thấy ông đã già rồi, muốn bầu lại chủ tịch hội đồng quản trị.’’
“Ừm.’’ Hạ Hề không biết nên nói gì, chỉ nắm chặt tay anh.
Phó Nam Cẩm cũng không nói rõ với cô, vốn dĩ đám người trong công ty không có bản lĩnh nghĩ ra nhiều chuyện như vậy, nhưng lần này Phó Nam Cẩm gây chuyện lớn, khiến những suy nghĩ không an phận của bọn họ đều lòi ra.
Nói trắng ra, lần này Phó Nam Cẩm xuống tay cũng là muốn dẫn dụ những con sâu đυ.c khoét công ty nhiều năm ra, Hạ Hề không hiểu rõ chuyện của tập đoàn lớn, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra sự việc rất khó giải quyết. Phó Nam Cẩm và ông cụ đấu đá lẫn nhau, sau đó cấp dưới của ông cụ muốn lật đổ ông, là vì muốn nâng đỡ Phó Nam Cẩm, hay là Phó Văn Đào, hay là muốn đẩy toàn bộ người nhà họ Phó xuống ngựa?
Cho dù là vì nguyên nhân gì, tất cả đều có thể khiến ông cụ tức giận bất tỉnh.
Phó Nam Cẩm xoa đầu cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết.’’
Sau khi bác sĩ đi ra dặn dò vài câu, thư ký đi vào thăm ông cụ rồi đi ra nói: “Ông chủ đã tỉnh, nói là không muốn gặp ai, bảo mọi người về nhà đi, còn ở bệnh viện tôi sẽ tìm hộ lý đến chăm sóc, mọi người không cần quá lo lắng.”
Hạ Hề cảm thấy có chỗ không ổn, nhưng ba mẹ Phó, bao gồm cả Phó Nam Cẩm cũng không thấy sắp xếp như vậy có gì không ổn.
Phó Nam Cẩm đi tìm bác sĩ nói chuyện, bác sĩ nói không khả quan lắm, nhưng cũng không phải ung thư không chữa được, chẳng qua đã cao tuổi, lại mang cả thân bệnh, không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phải duy trì tâm trạng tốt.
Sau khi hỏi thăm bác sĩ, mọi người liền về nhà…
Đúng, về nhà…
Lúc trên xe, Hạ Hề muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Có thể ở nhà họ Phó, bị bệnh thì tìm hộ lý là chuyện bình thường, ở bệnh viện có rất nhiều bác sĩ, thư ký, bảo mẫu còn có vệ sĩ vây quanh, bọn họ có ở lại cũng không giúp được gì.
Hạ Hề còn chưa nói ra miệng, đã bị mẹ Hạ cướp lời.
Sau khi về đến nhà, đã nhìn thấy mẹ Hạ chuẩn bị một đống đồ dùng trong bệnh viện, nhìn thấy mọi người đều trở về, hơi ngạc nhiên: “Không ở lại chăm sóc sao?”
“Không cần, có hộ lý.’’ Hạ Hề giải thích.
“Hộ lý?” Mẹ Hạ trừng mắt, “Đang khoe khoang nhà các người có tiền à?”
Phó Nam Cẩm: “…”
Ba Phó: “…”
Mẹ Phó: “…”
Hạ Hề: “…” Dù mẹ Hạ nói thật, nhưng sao lại huỵch toẹt ra thế?
Mẹ Hạ định mang theo mấy thứ này vào bệnh viện, đã bị Phó Nam Cẩm ngăn lại: “Mẹ à, không cần cực nhọc vậy đâu, trong bệnh viện có rất nhiều người chăm sóc ông nội, hơn nữa có thể ông ấy cũng không muốn nhìn thấy chúng ta.”
“Hừ.’’ Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng, “Lúc Hạ Hề sinh con nằm viện, sao không thấy con tìm hộ lý chăm sóc nó, rồi về nhà chính mình ngủ ngon hả?”
Phó Nam Cẩm: “Không giống nhau…”
“Sao lại không giống nhau?” Mẹ Hạ nhìn anh, “Người sinh con cho con thì mới cần chăm sóc, còn người nuôi con lớn lên thì không cần sao?”
Hạ Hề: “…”
Không để cả nhà nói rõ, khách không mời đã đến cửa, Phó Văn Đào chạy đến đã nhìn thấy Phó Nam Cẩm, không nói một lời đã đấm một đấm qua.
Phó Nam Cẩm nghiêng đầu tránh, sau khi lách người sang một bên, Phó Nam Cẩm đánh không trúng, đổi tay kia tiếp tục đấm.
“Văn Đào, con làm gì thế?” Mẹ Phó hét lên, muốn tiến lên đã bị Hạ Hề kéo lại.
Phó Nam Cẩm vẫn né tránh không đánh trả, Phó Văn Đào vẻ mặt hùng hổ ra tay không chút lưu tình với Phó Nam Cẩm, nhưng không đòn nào đánh trúng.
Khi Phó Văn Đào đánh người, vệ sĩ hắn mang theo cũng muốn can thiệp, nhưng Tứ Mao bên này cũng không dễ chọc, tình hình nhất thời vô cùng căng thẳng.
Đợi hắn đánh mấy quyền đến, Phó Nam Cẩm thấy Phó Văn Đào không có ý định dừng tay, anh nheo mắt, sau đó đá chân qua, cuối cùng đạp ngã Phó Văn Đào đánh cho một trận.
Sau khi đánh xong, Phó Văn Đào mặt mũi xanh tím ngồi trên ghế sofa hung hăng trừng mắt nhìn Phó Nam Cẩm, bên cạnh là chiếc kính đã vỡ nát.
Hạ Hề vẫy tay với ba mẹ, bảo mọi người lên lầu, chừa trống phòng khách, vệ sĩ cũng đi ra ngoài, phòng khách lập tức yên tĩnh lại.
Hạ Hề cũng muốn rời đi, thì bị Phó Nam Cẩm giữ tay lại: “Em ở đây.”
Hạ Hề cầm lấy cánh tay Phó Nam Cẩm thổi thổi, đau lòng nói: “Anh có bị thương không?”
“Hừ.’’ Phó Văn Đào giận quá hóa cười, giơ ngón cái với Hạ Hề, “Cô khủng thật đấy, khó trách có thể chọc ông nội tôi tức giận đến nhập viện.”
“Anh nhắc lại lần nữa.” Phó Nam Cẩm đẩy Hạ Hề ra, đi về phía trước một bước, nhìn Phó Văn Đào.
“Người đàn bà của cậu chọc ông nội tức giận nhập viện, nói thế đấy sao nào?” Lúc này Phó Văn Đào cáu giận giống như… Trẻ con.
Phó Nam Cẩm không nói gì, đấm một quyền lên mặt Phó Văn Đào, sau đó lại tiếp tục đấm đá, mãi cho đến khi Phó Văn Đào không nói chuyện nữa mới thôi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hề nhìn thấy Phó Nam Cẩm đánh nhau, hóa ra ngoài vẻ nho nhã bên ngoài, nắm đấm lại tàn nhẫn như thế, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, trong ánh mắt mang theo sự sắc sảo… Và hoang dại.
Không đúng, đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy Phó Nam Cẩm đánh nhau, trong ký ức hỗn loạn có một lần, chính là lý do vì sao Phó Nam Cẩm có vết sẹo nhỏ trên bụng, lần đó anh đánh nhau vì cô, lần này cũng giống thế cũng đánh nhau vì cô.
Phó Văn Đào không nói, nhưng không ngăn được Hạ Hề nói.
Hạ Hề chậc chậc hai tiếng: “Tổng giám đốc Phó thật thích ăn đòn.” Xưa giờ Hạ Hề đều gọi Phó Nam Cẩm là ‘Tổng giám đốc Giang’, cách gọi ‘Tổng giám đốc Phó’ này không thể nghi ngờ chính là Phó Văn Đào.
Phó Văn Đào lảo đảo đứng lên, dùng ngón trỏ chỉ vào Hạ Hề: “Cô…”
“Anh dám chỉ lại thử xem?” Phó Nam Cẩm liếc mắt nhìn qua.
Hạ Hề nhìn thoáng qua Phó Nam Cẩm, nút áo sơ mi của anh vì đánh nhau mà rơi mất vài nút, tóc mái trên trán phủ trên khóe mắt, dáng vẻ lưu manh vô lại này quả thực đã chọc trúng motor trong lòng Hạ Hề, năng lượng motor có thể khởi động cả một con thuyền khổng lồ.
Phó Văn Đào còn muốn nói gì đó, dưới ánh mắt của Phó Nam Cẩm chậm rãi hạ tay xuống.
Phó Văn Đào trong ký ức của Hạ Hề là một kẻ đeo kính biếи ŧɦái giả danh trí thức, lời nói thì uyển chuyển khéo léo, thỉnh thoảng còn mang theo nụ cười lịch sự giả tạo, giống như đã nắm mọi việc trong tay, đây là lần đầu tiên Hạ Hề nhìn thấy một Phó Văn Đào mất lý trí như hôm nay.
Tất nhiên, tổng cộng số lần cô nhìn thấy Phó Văn Đào cũng chỉ vài lần.
Phó Văn Đào đã bình tĩnh lại, nhìn Phó Nam Cẩm: “Cậu gây chuyện vẫn chưa đủ sao? Cậu định khiến ông nội tức chết à?”
“Ít nhiều gì chuyện đó cũng nhờ anh quạt gió thêm củi.” Giọng điệu Phó Nam Cẩm lạnh nhạt.
Phó Văn Đào cười khẩy: “Sao nào, chuyện đã đến nước này, muốn trốn tránh trách nhiệm à?”
Phó Nam Cẩm nhìn hắn một cái: “Rốt cuộc hôm nay anh tới đây làm gì? Nếu là chuyện chủ tịch hội đồng quản trị công ty, tôi đây nói cho anh biết, tôi không có hứng thú, cho nên anh cút đi.”
“Cậu không có hứng thú?” Phó Văn Đào cười lạnh một tiếng, “Cậu không định nói với tôi rằng, cậu làm nhiều chuyện như vậy chỉ vì cô ta sao?” Phó Văn Đào chỉ Hạ Hề.
Phó Nam Cẩm không nói lời nào, chỉ nhìn anh.
Phó Văn Đào bị anh nhìn trong lòng hơi hoảng sợ, tính tình Phó Nam Cẩm từ nhỏ đã kín đáo thâm trầm, trước nay Phó Văn Đào chưa từng chiếm được lợi ích gì từ người Phó Nam Cẩm, đặc biệt là khi Phó Nam Cẩm im lặng nhìn người khác, hắn sẽ mãi mãi không đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng lại bất ngờ cho hắn một đòn sau lưng, đủ để hắn knock-out.
Từ sau khi Phó Nam Cẩm ‘chết’, đã rất lâu rồi Phó Văn Đào không có cảm giác này, hắn ta tràn ngập tự tin trong thế giới không có Phó Nam Cẩm.
Nhưng Phó Nam Cẩm đã trở lại.
Nãy giờ Hạ Hề thấy Phó Văn Đào không nói gì, tốt bụng nhắc một câu: “Anh ấy vừa mới nói anh đừng chỉ vào tôi, có phải anh lớn tuổi rồi trí nhớ kém không thế?”
Phó Văn Đào: “…”
Phó Văn Đào bị Hạ Hề chọc tức nói không ra lời.