Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 50

Khi hai người đang ăn xiên nướng, Phó Nam Cẩm nhận được cuộc gọi của Kiều Văn Ngộ, hai người nói vài câu qua điện thoại, nghe Phó Nam Cẩm nói: “Tôi gửi vị trí cho cậu, cậu đến đây đi.”

“Kiều Văn Ngộ muốn đến đây sao?” Hạ Hề cắn một miếng thịt, nhai nhai, mỡ dính đầy miệng.

“Ừ.’’ Phó Nam Cẩm gật đầu.

Hạ Hề đưa cho Phó Nam Cẩm xiên nướng cô đang ăn, Phó Nam Cẩm không hề ngại bẩn, nhận lấy cắn mấy miếng.

Phó Nam Cẩm uống hết một cốc bia, đúng lúc tôm hùm đất được dọn lên, Phó Nam Cẩm đeo bao tay vào bóc vỏ rồi đưa đến miệng Hạ Hề.

Hạ Hề mở miệng cắn, cắn ngón tay Phó Nam Cẩm một cái, cách bao tay nilon, tiếp xúc với cánh môi mềm mại thu hút ánh mắt Phó Nam Cẩm.

Hạ Hề lè lưỡi với anh.

Phó Nam Cẩm dời ánh mắt, hạ giọng nói: “Đừng chọc anh, khi nãy còn bị nghẹn đấy.”

Hạ Hề tươi cười rạng rỡ.

Hạ Hề bóc vỏ một con tôm hùm đất sau đó đưa lên miệng Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm đưa mắt nhìn cô, Hạ Hề chớp mắt với anh, sau đó nhét tôm vào miệng anh: “Tổng giám đốc Giang, không cần bóc cho em, ăn tôm hùm đất phải tự mình bóc mới có cảm giác.”

Phó Nam Cẩm đặt tôm hùm đất đang ăn xuống, sau đó đột nhiên áp sát hôn lên khóe môi Hạ Hề, Hạ Hề nhỏ giọng lẩm bẩm: “Học thói xấu ở đâu thế?”

Trong khoảng thời gian đợi Kiều Văn Ngộ, hai người đã ăn nửa mâm tôm hùm đất.

“Đúng rồi, chuyện với chú nhỏ là thế nào vậy?” Đột nhiên Hạ Hề nhớ tới Bình Dật.

“Chú nhỏ em…” Phó Nam Cẩm hơi nhướng mày, “Khó lừa hơn em.”

Hạ Hề liếc anh một cái: “Anh nhắc lại lần nữa coi.’’

Phó Nam Cẩm tháo bao tay, nhìn Hạ Hề vui vẻ trong chốc lát, mới lên tiếng: “Năm đó em mang anh về cùng, sau đó nói với người trong nhà anh bị mất trí nhớ, Bình Dật không hề tin nên đã đi điều tra, về mặt này chú em rất cảnh giác, bắt đầu điều tra anh, nhưng tất nhiên là không tra được gì. Sau này khi Kiều Văn Ngộ và Phó Văn Đào xuất hiện, tự nhiên anh ta sẽ tìm hiểu được mọi chuyện.’’

“Còn những kế hoạch đó?” Hạ Hề hỏi anh.

“Anh định vẫn sẽ là Giang Nam, nên không muốn liên lạc với đám người Kiều Văn Ngộ, cho nên chỉ có chú nhỏ em có thể giúp anh.’’

Hạ Hề lại cân nhắc một lát, nói trắng ra là đang lợi dụng chú nhỏ, cuối cùng Hạ Hề giơ ngón tay cái với Phó Nam Cẩm: “Với đầu óc của anh nếu muốn lừa em, có thể em sẽ vừa sinh con cho anh, vừa khen anh đẹp trai tốt bụng.”

Phó Nam Cẩm nhích lại gần cô, nhỏ giọng nói: “Muốn sinh đứa thứ hai à?”

Hạ Hề trừng mắt nhìn anh một cái: “Không sinh, sắp ly hôn rồi sinh đứa thứ hai làm gì, anh tự mình sinh đi.”

“Thật sự không sinh sao?” Phó Nam Cẩm xoa nắn mặt cô, “Anh sẽ đi nói với mẹ.”

“Tay anh rửa sạch chưa? Sao đã sờ loạn rồi?” Hạ Hề gạt tay anh ra, “Phó Nam Cẩm, anh là con nít à? Còn đi mách mẹ em?”

Phó Nam Cẩm hạ tay xuống, nâng cằm cô, lại muốn hôn cô, thì nghe được một tiếng hừ lạnh: “Ôi, hẹn hò à?”

Hạ Hề vội gạt tay anh ra, ngồi thẳng lưng lên, nhìn qua bên kia đã thấy Kiều Văn Ngộ mang cái đầu ổ gà đi đến, trên mắt hiện rõ hai quầng thâm.

“Anh bị sao thế?” Hạ Hề hơi khϊếp sợ,

Kiều Văn Ngộ đặt mông ngồi xuống ghế, trực tiếp cầm lấy một chai bia uống, sau đó cầm xiên nướng ăn liên tục ba xiên mới lên tiếng: “Bị chồng cô áp bức, hôm nay tôi vừa từ nước ngoài về.”

“À.’’ Hạ Hề đáp.

Kiều Văn Ngộ: “…”

Kiều Văn Ngộ giơ ngón tay cái với Phó Nam Cẩm, không phải người một nhà không vào chung một cửa, kinh khủng thật.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu mới bắt đầu nói chuyện chính.

“Tôi cảm thấy bên Phó Văn Đào không ổn lắm.” Kiều Văn Ngộ nói.

“Cậu cảm thấy kế hoạch của chúng ta tiến hành quá mức thuận lợi?”

“Đúng vậy.’’ Kiều Văn Ngộ gật đầu, “Tôi đều biết những người giúp đỡ ông cụ trong công ty, tuy vẫn đi theo ông cụ, nhưng cách làm việc của ông cụ anh quá tuyệt tình, mấy năm nay khó trách chuốc lấy thù oán. Hơn nữa anh tuổi trẻ đầy triển vọng, dũng cảm làm việc, từng cứu công ty, cho nên họ đổi phe cũng chẳng có gì lạ. Lạ là ở chỗ Phó Văn Đào, theo lý mà nói hắn phải tìm mọi cách ngăn cản, nhưng tôi cũng không cảm nhận được sự ngăn cản rõ ràng từ hắn, có một số việc làm quá thuận lợi, hay là có gian kế gì đây?”

Phó Nam Cẩm hơi suy xét rồi hỏi: “Chắc là không có đâu, từ nhỏ Phó Văn Đào và tôi lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, khó tránh khỏi có cùng một suy nghĩ, bây giờ tôi và ông cụ tranh đấu. Nếu tôi thành công, điều đó đồng nghĩa với việc hắn được tự do, nhưng hắn không thể thật sự dốc lòng về phía chúng ta, tôi đoán hắn muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, gần đây cậu nên chú ý tình hình lưu động vốn của hắn.’’

Kiều Văn Ngộ gật đầu: “Được, có cần tiếp tục không?”

“Trước tiên tạm thời dừng đã, tôi muốn xem ý của ông nội.” Nếu ông cụ ngừng công kích, anh cũng không định đấu một trận sống còn với ông, vốn dĩ đây đã không phải là một cuộc chiến vui vẻ gì.

Hạ Hề nhìn anh một cái, thật ra cô cảm giác Phó Nam Cẩm đối với ông cụ không phải là không có tình cảm, thậm chí ngược lại rất để ý.

*

Mẹ Hạ vừa đến đã nhanh chóng khống chế cục diện, không thể xem thường sức chiến đấu của phụ nữ sau khi sinh con lại đang bước vào thời kỳ mãn kinh, mỗi ngày Hạ Hề đều nghe mẹ cô càm ràm, cảm giác cuộc đời đã đến hồi kết.

So với Hạ Hề đau khổ, ba Hạ lại vui vẻ hơn rất nhiều, vì trong nhà có nhiều người, có thể gánh bớt lửa đạn cho ông. Sau khi ông chơi cờ với ba Phó còn có thể bình phẩm trà, tuy rằng tạm thời chưa quen với việc thất nghiệp, nhưng mấy ngày qua thật sự không hề buồn chán.

Hơn nữa ba Phó học cao đa tài, hai người ngồi chung có rất nhiều chủ đề để nói, trò chuyện rất thoải mái.

Xưa nay mẹ Hạ thích khống chế mọi chuyện, về điểm này bà rất giống ông cụ, nhưng ông cụ khống chế cuộc sống của người khác, còn mẹ Hạ lại khống chế mọi chuyện lớn bé trong nhà, bao gồm cả chuyện ăn uống vệ sinh ngủ nghỉ.

Hạ Hề bị ép phải trở thành phụ nữ mang thai, trở thành đối tượng chú ý trọng điểm của cả nhà. Mỗi ngày mẹ Hạ đều nấu những món canh bổ dưỡng khác nhau cho cô, không cho cô ăn đồ vặt, không cho cô ăn cơm hộp, không cho cô bất cứ thứ gì không phải do chính tay mẹ Hạ làm.

Đương nhiên về vấn đề ăn uống cũng bao gồm cả Phó Nam Cẩm, cuối cùng thì chuyện có con không chỉ cần mỗi Hạ Hề, cho nên canh bổ cho đàn ông, Phó Nam Cẩm cũng không thoát được.

Để giúp vợ chồng son có điều kiện mang thai tốt nhất, An An bắt đầu luân phiên ngủ cùng với ba mẹ Hạ và ba mẹ Phó.

Nhưng mấy ngày nay công việc của Phó Nam Cẩm rất bận rộn, mỗi ngày đều rất khuya mới về phòng, khi trở về Hạ Hề đã ngủ rồi, cho nên lộ trình hằng ngày vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của các bậc làm cha mẹ với kế hoạch mang thai.

Hạ Hề mang một ly sữa bò đi vào phòng đọc sách của Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm đang mở cuộc họp video, bên trong có người dùng tiếng Pháp nói chuyện, Phó Nam Cẩm cũng trả lời vài câu, nhìn thấy Hạ Hề tiến vào, chỉ vào ghế sofa bên cạnh.

Hạ Hề đặt ly sữa bò xuống, sau đó ngồi trên ghế sofa bắt đầu nghịch di động, đợi khoảng hơn một tiếng, cuộc họp video của anh mới kết thúc.

Hạ Hề đã dựa vào sofa ngủ mất tiêu.

Phó Nam Cẩm đi đến, còn chưa chạm vào cô, Hạ Hề đã mở to mắt, ánh mắt tỉnh táo: “Kết thúc rồi à?”

“Ừ, đừng đợi anh, em cứ đi ngủ trước đi.”

“Ai thèm chờ anh ngủ cùng.” Hạ Hề bĩu môi, “Em muốn bàn bạc với anh một chuyện.’’

“Chuyện gì?” Phó Nam Cẩm ngồi trên ghế sofa, kéo cô vào trong lồ ng ngực, vùi đầu vào cổ cô hôn một cái.

“Em… Úi, Phó Nam Cẩm…” Hạ Hề bất đắc dĩ, “Anh nghiêm túc nghe em nói chuyện được không?”

“Được.” Phó Nam Cẩm ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh cúi đầu nhìn cô.

Hạ Hề: “…”

“Em muốn nói em định khai trương lại ‘Ngô Hệ Lâu’.” Tuy ‘Ngô Hệ Lâu’ đóng cửa vì vấn đề vệ sinh, nhưng không biết là do ông cụ nương tay hay Phó Nam Cẩm đã đè chuyện này xuống, mà việc này cũng không gây ra ồn ào lớn, bên ngoài cũng nói là ‘Ngô Hệ Lâu’ đang sửa chữa, mặc dù có ít tin đồn nhảm nhưng đoán chừng vấn đề không lớn, đã nhiều ngày như vậy, Hạ Hề cảm thấy có thể khai trương lại.

“Được chứ.” Phó Nam Cẩm gật đầu, “Bây giờ chắc ông nội không rảnh lo chuyện đó đâu.”

“Được rồi em về ngủ, anh tiếp tục đi.” Hạ Hề đứng lên, mở cửa phòng đọc sách trở về phòng ngủ.

Hạ Hề trở về phòng, lúc tắm rửa xong đi ra, thì nhìn thấy Phó Nam Cẩm đang dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Hả, sao anh lại ở đây, không phải mọi khi đến hai ba giờ còn chưa chịu ngủ sao?” Hạ Hề dựa lưng vào cửa wc hỏi anh.

Phó Nam Cẩm mở mắt ra, nhìn cô cười như không cười: “Hạ Hề, mỗi ngày mẹ đều cho anh uống một loại canh bổ, anh đã nhịn vài ngày rồi, còn tiếp tục nhịn nữa chắc anh phải đi bệnh viện đấy.”

Lời này mới nghe qua thì không có vấn đề, cô cũng chưa hiểu lắm, vài giây sau, Hạ Hề đã hiểu rồi.

Phó Nam Cẩm đi tới, chống đôi tay lên cánh cửa, giam cô vào trong ngực: “Không ép em sinh con, nhưng sinh hoạt vợ chồng bình thường thì không tính là ép chứ?”

Tai Hạ Hề hơi đỏ, chui ra từ dưới cánh tay anh, đi đến mép giường trải chăn ra, nhỏ giọng nói thầm: “Rào trước đón sau, là sói già còn hay giả bộ.”

Phó Nam Cẩm ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Được rồi, không giả vờ nữa, Tiểu Hề em muốn sinh không?”

“Không sinh.” Hạ Hề vô cùng khẳng định, lời hứa son sắt.

Tuy ngoài miệng Hạ Hề nói không sinh, nhưng lúc thật sự lăn giường, Phó Nam Cẩm bao từ trong ngăn kéo ra để cô mang lên cho anh, Hạ Hề còn tiện tay ném vào thùng rác.

Giữa đêm khuya thanh vắng, Hạ Hề nhớ cách đây nhiều năm, lần đầu tiên hai người xảy ra quan hệ, lần thứ hai quan hệ, lần thứ ba quan hệ…

Khi đó, cũng không dùng bao, cũng không ai đưa ra yêu cầu dùng bαo ©αo sυ.

Lúc đó, cô đã nghĩ gì?

Khi đó, cô nghĩ nếu có con, có phải Giang Nam sẽ rời khỏi nơi này cùng cô không?

Bây giờ nghĩ lại, Hạ Hề không khỏi buồn cười, nhìn người đàn ông vùi đầu vào cổ mình thở dốc, trong lòng thầm khen một câu: [Hạ Hề, mày dũng cảm thật, muốn mang thai để trói buộc một người đàn ông mà không sợ bị quất ngựa truy phong*.]

(*) Quất ngựa truy phong: ý muốn nói bỏ chạy thật nhanh, chạy như gió, chạy mất tiêu, v.v. Câu này thường được dùng khi một người đã gây ra một việc gì đó rồi bỏ chạy mất hút, không chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

“Phó Nam Cẩm, anh là một tên khốn, năm đó vì sao không mang bao, hại em, còn chưa kết hôn đã có thai, đời con gái đều bị anh hủy hoại.’’ Hạ Hề khó khăn lắm mới ngắt quãng nói xong một câu.

Phó Nam Cẩm cắn môi cô một cái, đôi mắt đen tuyền nhìn cô chằm chằm: “Em có thể nghiêm túc một chút được không, tôn trọng anh một tí?”

Hạ Hề đưa tay vén sợi tóc bết mồ hôi trên trán anh, hôn lên hầu kết của anh.

Ánh mắt Phó Nam Cẩm tối sầm, Hạ Hề nhăn mũi với anh: “Trả lời câu hỏi.”

“Em nghĩ sao?” Phó Nam Cẩm dùng chóp mũi chạm vào mũi cô, “Từ lúc muốn ở bên cạnh em, thì ngày đó đã muốn kết hôn sinh con với em.”

“Anh định để em cả đời sinh con cho anh, làm một cái máy đẻ sao?” Hạ Hề cảm thấy bây giờ cô đã nắm được trọng điểm.

“Sinh thêm một đứa.’’ Phó Nam Cẩm thấp giọng nói, “Chính sách hai con đã mở, chúng ta cũng nên hưởng ứng chính sách của chính phủ một chút. Không phải chỉ nên sinh ít con trồng nhiều cây thôi đâu, nếu nuôi dưỡng tốt được trẻ mà không sinh sẽ hối hận cả đời, em muốn được thay đổi theo thời đại mà.’’

Hạ Hề bị anh chọc cười, người đàn ông nghiêm túc lại nói chuyện đùa vô cùng hấp dẫn, Hạ Hề ôm cổ anh, chủ động hôn môi anh.

Có đôi khi, Hạ Hề cũng không thích tính cách của mình. Cô được ba mẹ dạy dỗ khích lệ khiến lá gan cô vô cùng lớn, thích thì nếm thử, thích thì tranh thủ, nếu nhìn hợp mắt trước giờ chưa từng do dự, rất ít khi đi suy xét hậu quả, lạc quan mù quáng.

Năm đó Hạ Hề vừa mới tốt nghiệp, tinh thần phấn chấn tràn ngập nhiệt huyết, thích cái gì thì nhất định phải có, gặp được Phó Nam Cẩm là một chuyện liều lĩnh, nhìn thì bình tĩnh không sóng gió, nhưng thật ra lại chấn động lòng người.

Cũng may nhiều năm trước đặt cược một ván, kết quả cũng không tệ.

Thậm chí còn vô cùng rực rỡ.