Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 22

Không rõ là bị đùa giỡn hay là bị trêu chọc, Hạ Hề đi theo sau Phó Nam Cẩm ra khỏi toilet, người phía trước đột nhiên dừng bước, Hạ Hề suýt chút nữa đυ.ng phải lưng anh.

"Anh làm..."

Hạ Hề còn chưa kịp nói xong, chợt nghe một giọng nói thô kệch truyền đến: "Chào tổng giám đốc Giang.''

Giọng nói này khiến Hạ Hề sợ đến mức giật cả mình, Hạ Hề thò đầu ra từ phía sau Phó Nam Cẩm, liền nhìn thấy một người đẹp trai thân hình cao lớn mặc trang phục bảo vệ đứng cạnh hành lang.

"Đường Hoa, anh làm gì thế?" Chung Huyên ở bên kia gọi anh.

Đường Hoa nở một nụ cười toe toét với Phó Nam Cẩm và Hạ Hề: "Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Hạ, khiến hai người giật mình rồi, cũng do mấy ngày nay tôi không ở đây. Đúng lúc lỡ mất chuyện tên lang thang đến gây sự, nếu tôi có ở đây bảo đảm sẽ đánh đến mẹ ruột hắn không nhận ra."

Hạ Hề nghe xong thì hiểu, là đang nói việc ăn cơm chùa.

Đường Hoa nói xong xoay người đi, Phó Nam Cẩm cau mày, mở miệng gọi anh lại: "Bây giờ là xã hội pháp trị, không được đánh người.''

"Tổng giám đốc Giang, anh yên tâm.'' Đường Hoa khoát tay, "Tôi đánh người nhất định sẽ khiến hắn không dám báo cảnh sát.''

"Vừa rồi anh còn đút người ta ăn gián đấy thôi.'' Đường Hoa cười rộ lên trông rất thật thà, nhưng lời nói ra lại thật đáng giận.

"Cút.'' Phó Nam Cẩm lạnh lùng thốt ra một chữ.

"Được thôi.'' Đường Hoa vô cùng vui vẻ 'cút' đi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Hề nghe Phó Nam Cẩm nói lời thô tục, không khỏi bước đến trước mặt anh ngẩng đầu nhìn anh, Phó Nam Cẩm đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như trước, dường như người vừa nói lời thô bỉ kia không phải là anh.

"Hôm nay anh đến đây làm gì?" Hạ Hề bước vòng quanh, hứng thú nhìn anh.

"Giải quyết chuyện ngày quốc tế thiếu nhi.''

"À.'' Hạ Hề cười lạnh một tiếng, "Không phải anh mặc kệ sao?"

"Bây giờ tâm trạng tôi tốt, đồng ý giúp cô, nếu cô không muốn thì tôi đi.'' Phó Nam Cẩm nói xong xoay người đi ra ngoài, nhưng chỉ làm bộ cất bước, cũng không thật sự rời đi.

"Ơ kìa.'' Hạ Hề không thấy anh dừng bước, vội túm chặt tay anh, "Có chuyện gì thì cũng từ từ, tôi mời anh ăn cơm.''

"Được, tôi đang rất đói.''

Hạ Hề vội đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho Phó Nam Cẩm, trước tiên phải làm yên lòng người đã, rồi có việc thì mới cầu xin được.

Phó Nam Cẩm đi vào đại sảnh, nhìn lướt qua một lượt, người đàn ông mặc tây trang màu đỏ đang nhàn nhã uống cà phê, còn chưa rời đi.

Phó Nam Cẩm đi qua, ngồi xuống đối diện anh ta: "Sao thế, tổng giám đốc Kiều đã bắt đầu chuyển nghề shipper rồi sao?"

"Cái gì?" Kiều Văn Ngộ vừa được xem trò hay, còn đang trầm tư lại bị Phó Nam Cẩm ngắt mạch suy nghĩ.

"Hôm nay lại đến tặng hoa sao?" Phó Nam Cẩm nhìn đóa hồng đỏ như đám lửa đặt ở trước quầy đại sảnh.

"Ồ..." Trong mắt Kiều Văn Ngộ lộ ra sự chế nhạo, "Lòng ghen tuông của tổng giám đốc Giang lớn thật!''

Phó Nam Cẩm lạnh lùng nhìn anh ta: "Kệ tôi thế nào, trước hết lo thân mình cho tốt, đừng chạm vào điểm mấu chốt của tôi.''

Giọng điệu và ánh mắt của Phó Nam Cẩm khiến trong lòng Kiều Văn Ngộ dâng lên một cảm giác rét lạnh, cảm giác này rất quen thuộc, không khỏi giật mình.

Tuy rằng bây giờ người ngồi đối diện là Giang Nam, nhưng trong sâu thẳm vẫn là người kia. Cũng đã nhắc đến điểm mấu chốt, nếu như thật sự động lòng, bản thân anh ta cũng chẳng được lợi gì.

"Hoa này là do bạn trai của em gái trực quầy đại sảnh đưa đến, liên quan gì đến tôi.'' Kiều Văn Ngộ muốn tìm đường sống vội mở miệng giải thích, "Cửa hàng bán hoa của tôi đã sớm đóng cửa rồi.''

Phó Nam Cẩm lấy một tờ giấy từ trong túi áo ném lên bàn: "Không phải anh còn một bản hợp đồng muốn ký với tôi sao, phía trên có thời gian địa điểm, đến lúc đó qua ký hợp đồng.''

Kiều Văn Ngộ nhìn tờ giấy đặt trên bàn, ánh mắt bất ngờ sáng lên. Dùng cách thức bàn bạc công việc bí mật như thế đã để lộ ra chút không bình thường, ký hợp đồng còn phải thần bí như vậy sao?

Có phải anh đã nhớ ra điều gì không?

Kiều Văn Ngộ cầm tờ giấy lên giống như rơi vào sương mù rời khỏi "Ngô Hệ Lâu", suy nghĩ quay cuồng kịch liệt như bão tố, suy nghĩ xem rốt cuộc Giang Nam có ý gì.

Đường Hoa đứng gác ở cửa nhìn thấy Kiều Văn Ngộ đi ra, hừ một tiếng thật mạnh, nhổ một ngụm nước bọt về phía anh ta: "Tôi khinh.''

Kiều Văn Ngộ bị 'khinh' đến tỉnh, nhìn người gác ở cửa, cười lạnh một tiếng: "Chà, đi làm lại rồi à?''

Đường Hoa chẳng muốn trả lời anh ta, dời mắt nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài.

Kiều Văn Ngộ cũng không muốn tán nhảm với anh ta, sau khi đi ra khỏi cửa vài bước, cảm thấy trong lòng không thoải mái, lại quay trở về, nhổ nước bọt bên cạnh người Đường Hoa: "Tôi khinh lại.''

Đường Hoa: "..." Đầu óc có bệnh đúng không!

Hạ Hề bưng một cái mâm, phía trên đặt năm sáu cái đĩa nhỏ, đồ ăn trong mỗi đĩa đều không giống nhau.

Hạ Hề đặt từng đĩa một xuống trước mặt Phó Nam Cẩm: "Món tôi thấy ăn ngon đấy, mỗi thứ đều lấy cho anh một ít, anh ăn trước đi, tôi lại lấy thêm cho anh món khác.''

"Không cần, nhiêu đây là đủ rồi.'' Phó Nam Cẩm nắm lấy cổ tay cô, "Cô ăn với tôi đi."

Hạ Hề lắc lắc cổ tay: "Còn canh nữa, tôi đi múc canh.''

Có thế Phó Nam Cẩm mới buông tay cô ra.

Hạ Hề lại đến phòng bếp một chuyến, bưng đồ ăn về mới có thể yên tĩnh, ngồi đối diện ăn cơm với Phó Nam Cẩm.

Nói là ăn cơm với anh, nhưng gần như Hạ Hề không thể ăn, không ngừng gắp thức ăn cho Phó Nam Cẩm: "Anh nếm thử thịt gà này, ăn rất ngon, còn có món này, món này..."

Phó Nam Cẩm nhìn núi đồ ăn trong chén, trong mắt hiện lên chút ý cười: "Mỗi khi cô có chuyện cần nhờ vả ai đều nịnh nọt thế sao?"

Hạ Hề dừng một chút, vứt chiếc đũa đi, đôi mắt xinh đẹp hung dữ trừng mắt nhìn Phó Nam Cẩm: "Anh thừa biết con người tôi rất sĩ diện, sao anh còn nói toẹt ra như thế? Không thể nói thầm trong lòng à?"

Phó Nam Cẩm nhịn một lát, thật sự không nhịn được, cười thành tiếng, anh đã thấy rất nhiều người bị anh bóc trần suy nghĩ thẹn quá hóa giận, nhưng chưa từng có người tức giận công khai như vậy.

Hạ Hề nhăn mũi: "Tôi đây nói cho anh biết thế nào là thái độ làm người, sau này anh phải nhớ không được tùy tiện bóc mẽ tôi, tôi sẽ ghi hận.''

Phó Nam Cẩm vô cùng sảng khoái, thật ra ở chung với Hạ Hề rất nhẹ nhàng, anh vất vả suy nghĩ phỏng đoán cô, sau này mới phát hiện hóa ra bên trong hay bên ngoài đều không có khác biệt quá lớn.

"Này, bây giờ anh có muốn nói hay không..." Cảm xúc của Hạ Hề tới nhanh đi cũng nhanh, khuôn mặt đã nhanh chóng thay bằng vẻ tươi tắn gắp thức ăn cho Phó Nam Cẩm: "Chuyện ngày quốc tế thiếu nhi làm sao đây?"

Phó Nam Cẩm cũng không đùa cô nữa, nói: "Tôi và An An đã nói chuyện rồi, ngày quốc tế thiếu nhi, An An lên hát một bài là được.''

"Hả?" Hạ Hề nói, "Không phải ba mẹ cũng phải tham dự sao? Tôi và anh làm gì? Nghe thằng bé hát cũng được xem là tham gia à?"

"An An hát, tôi đệm đàn giúp nó, đàn piano, cô..." Hạ Hề dừng một chút, vẫn nhịn không được đi trêu cô, "Nếu không thì cô nhảy Hula đi, đừng lãng phí váy cỏ.''

Hạ Hề vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Phó Nam Cẩm một lát, đứng lên lập tức chạy lấy người.

Tay bị một bàn tay to ấm áp bao trùm, Hạ Hề xoay người cúi đầu nhìn về phía người đang ngồi.

"Nếu không thì cô đánh đàn với tôi?" Phó Nam Cẩm ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt là cảm xúc Hạ Hề không nhìn thấu, Hạ Hề nhanh chóng dời mắt đi.

Hai người ngồi bàn bốn người, vốn là ngồi đối diện nhau mỗi người một bên. Lúc này Phó Nam Cẩm nắm tay Hạ Hề lại dịch người vào bên trong một chút, hơi dùng sức, Hạ Hề lảo đảo vài bước, không cam lòng ngồi cạnh anh.

"Tôi không biết đánh đàn piano.'' Hạ Hề khép hờ mắt còn đang tức giận, khi nói chuyện mang theo giọng mũi.

"Tôi dạy cô.'' Ngón tay Phó Nam Cẩm mơn trớn trên mu bàn tay cô.

"Anh dạy tôi?" Hạ Hề nghiêng đầu nhìn anh, "Đàn piano là thứ có thể học trong một hai ngày à?"

"Khúc này rất đơn giản, rất dễ học.''

Hạ Hề nhìn anh một lát, hơi dùng sức thoát khỏi tay anh, hơi cáu nói: "Được thôi.'' Cuối cùng vẫn giống như cha con người ta thể hiện tình cảm, còn một mình cô nhảy Hula trên sân khấu vậy.

Ăn cơm xong, Hạ Hề đưa Phó Nam Cẩm đến chiếc đàn piano chính giữa đại sảnh. Mỗi ngày ở nhà hàng đều có biểu diễn âm nhạc, đôi khi là piano, đôi khi là violin, thỉnh thoảng còn có đàn tranh hòa tấu piano. Đây vốn là một nhà hàng trà phải thật đa dạng, trình diễn pha trộn như thế cũng xem như là đặc sản của nhà hàng.

Mấy ngày nay, nhân viên đánh piano có việc xin nghỉ, cho nên piano đã có một thời gian chưa ai động đến.

Phó Nam Cẩm mở nắp đàn, ngón tay thon dài tùy ý đánh vài nốt, gật đầu khen gợi: "Piano rất tốt.''

Hạ Hề nhìn bàn tay của Phó Nam Cẩm không chớp mắt, vừa rồi khi cô rửa tay đã phát hiện bàn tay Phó Nam Cẩm rất đẹp, nhưng không ngờ đặt trên phím đàn đen trắng, khiến người ta thích mắt như vậy.

Hạ Hề cố nén suy nghĩ kích động muốn đưa tay sờ tay anh mấy cái, quay đầu nhìn về phía Phó Nam Cẩm: "Anh dùng một tay vẫn được chứ?"

"Được, tôi dùng tay phải, cô dùng tay trái, chúng ta cùng nhau đánh đàn.”

"Chậc!'' Hạ Hề không yên tâm, cô không biết gì về piano, thời gian chỉ còn một ngày rưỡi. Ngay cả cơ bản cô còn không biết, còn nói đến việc đòi hỏi kỹ thuật cao như hai người cùng đàn, đúng là quá đề cao cô rồi.

"Cô yên tâm, rất đơn giản.''

Phó Nam Cẩm ngồi xuống piano, chừa cho cô một nửa ghế, Hạ Hề do dự một lát, ngồi xuống cạnh anh.

Lần đầu tiên hai người ở gần như vậy, tay chạm tay, chân kề chân, người bên cạnh cô vừa nhìn thì cao gầy, nhưng khi ngồi cạnh cao thấp khác nhau, sự khác biệt giữa nam nữ càng hiện rõ.

"Tôi học rất chậm, học không tốt, anh không được cười nhạo tôi.'' Hạ Hề hung dữ nói một câu.

"Tôi nói rồi, rất đơn giản.''

Piano cố ý nhấn mạnh từ đơn giản.

Hạ Hề chỉ biết đến bảy nốt nhạc "đồ rê mi fa sol la si", nhìn thấy một dãy phím piano không biết để làm gì, còn có phím màu đen, là vì hai màu đen trắng phối rất đẹp sao?

Hạ Hề đang nghiên cứu piano, Phó Nam Cẩm đã cầm một ngón tay Hạ Hề đặt lên phím đàn ấn xuống.

Một vài nốt nhạc vang lên chậm rãi hợp thành một giai điệu động lòng người.

Cả người Hạ Hề đều không ổn, mặc dù cô không hiểu âm luật nhưng vẫn nghe ra, đó là 1144553, bài hát thiếu nhi nổi tiếng "Ngôi sao nhỏ".