Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ (Nhật Ký Sau Khi Ba Mẹ Mất Trí Nhớ)

Chương 21

Thanh niên kia bị Phó Nam Cẩm bỏ gián vào miệng, chống tay và gano chân tường ói nửa ngày, suýt chút nữa nôn cả ruột.

Ba mẹ cô gái đã mất mặt nhiều như vậy, kéo theo con gái rời đi, trước khi đi còn để lại một câu: "Chết cũng không gả con gái cho loại người như nó!"

Gã kia hung hăng nhổ một bãi nước bọt, ánh mắt nhìn 'Ngô Hệ Lâu' để lộ ra sự nham hiểm.

Hôm nay hắn đúng là gặp xui tám đời, bình thường lần nào dùng cách này cũng trót lọt, sao hôm nay lại gặp phải một vụ khó xơi thế này.

Nếu không phải tại đôi vợ chồng già kia sĩ diện, dù có thế nào cũng muốn đến nơi đắt đỏ như vậy ăn cơm, còn gọi thức ăn đắt tiền như thế, hắn đã không phải dùng đến chiêu này.

Hừ, vận khí năm nay không tốt, cùng lúc gặp đủ chuyện ở một nơi.

Hôm nay không thể động vào, cũng không có nghĩa là hắn chịu nuốt cục tức này, về sau nhất định sẽ tìm cơ hội trở lại trả thù.

"Ối chà, đang nghĩ gì thế?" Cổ gã đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy, bên tai truyền đến một giọng điệu thô tục.

"Ai?" Hắn muốn quay đầu lại, nhưng bị người ta khống chế không thể quay đầu.

"Ha ha.'' Người phía sau cười, kéo hắn rẽ vào một con ngõ nhỏ, sau đó trùm túi nilon đen lên đầu đánh vào gáy một cái.

Sau đó đấm đá một trận, còn kèm theo tiếng mắng chửi: "Mẹ mày, muốn chết à, dám tới đây gây sự, mày cũng không hỏi thăm xem đây là chỗ nào? Đυ.ng vào tao là chết, nếu không phải tại tao nghỉ phép thì mày đã sớm bị đánh đến nỗi ba mẹ nhận không ra. Muốn trả thù à, mày cứ việc đến xem, xem thử ông đây có dám đâm mày một dao không..."

Gã cuộn người nằm trên đất, ôm đầu nức nở, mẹ nó không phải hắn chỉ bỏ một con gián vào thôi sao, đâu đến mức phải sỉ nhục hắn nhiều lần như vậy chứ?

*

Phó Nam Cẩm đánh người xong, bị Hạ Hề lôi vào toilet, dẫu sao cái tay kia đã cầm con gián rồi...

Lô Vi để nhân viên phục vụ dọn dẹp bàn, người vừa thay đồ bảo vệ đến trước mặt cô: "Quản lý Lô, tôi đến trả phép."

"Đường Hoa, không phải anh nghỉ phép hai mươi ngày sao? Bây giờ mới nửa tháng đã trở lại, xử lý xong chuyện trong nhà rồi à?"

"Giải quyết xong rồi, phải trở lại đi làm thôi.'' Vóc người Đường Hoa cao lớn, khuôn mặt rất soái ca, thoạt nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng đã làm bảo vệ được hai năm rồi.

Người trẻ tuổi như vậy có thể thật sự đảm nhận việc bảo vệ đúng là không nhiều lắm.

"Anh Đường, anh về trễ rồi, vừa nãy còn có người đến gây sự.'' Một nhân viên phục vụ đi tới, nháy mắt mấy cái với Đường Hoa, "Lưu manh vô lại muốn ăn cơm ngon đã bị tổng giám đốc Giang dạy dỗ rồi."

Đường Hoa mỉm cười: "Tổng giám đốc Giang đâu rồi, sao không thấy?"

"Tổng giám đốc Giang nhét con gián vào miệng tên vô lại, đang bị bà chủ kéo đi rửa tay.'' Một đám người cười lăn cười lộn.

"Được rồi, mau đi làm việc đi.'' Lô Vi cười mắng.

Bà chủ bị người ta cười đang cầm tay tổng giám đốc Giang chà rửa nhiều lần dưới vòi nước.

Hạ Hề cho nước rửa tay vào tay mình, sau đó chà xát lên tay Phó Nam Cẩm, rồi kỳ cọ từng ngón tay của anh, vừa rửa vừa nói: "Hôm nay tổng giám đốc Giang rất oai phong, thật không ngờ đấy, không ngờ đấy..."

"Không ngờ cái gì?" Phó Nam Cẩm lười biếng dựa vào bồn rửa tay, mặc kệ Hạ Hề muốn làm gì tay anh thì làm.

Tay Phó Nam Cẩm rất đẹp, trắng mịn thon dài, khớp xương hiện rõ, một đôi tay thư sinh như vậy, đến khi đánh người lại không chùn tay chút nào.

Hạ Hề nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, chau mày: "Lần đầu gặp, tôi còn tưởng anh chững chạc cẩn trọng, không ngờ đã nhìn sai rồi, hóa ra là bạo lực như vậy.''

"Bạo lực sao?" Phó Nam Cẩm khẽ cau mày, anh cho rằng mình đã xuống tay rất nhẹ rồi.

"Có điều..." Hạ Hề không nhịn được vỗ vai anh, "Tôi thích, ha ha..." Nhớ đến việc con gián bị gã kia nuốt mất, Hạ Hề liền cảm thấy rất vui.

Phó Nam Cẩm: "..." Quả thật lòng phụ nữ giống như kim dưới đáy biển.

"Cô định lột một lớp da trên tay tôi sao?" Phó Nam Cẩm nhìn bàn tay bị rửa sạch năm sáu lần, mặt không biểu cảm.

Hạ Hề vẫn nghiêm túc chà rửa, ngay cả móng tay cũng không tha: "Tổng giám đốc Giang, đó là gián đấy, có vi khuẩn, nếu như làm tổn thương đến làn da yếu ớt của anh sẽ không hay đâu.''

Phó Nam Cẩm không nói chuyện, tay Hạ Hề rất nhỏ, rất mềm mại, cảm giác giống như không có xương cốt, mềm mại linh hoạt, hơn nữa nước rửa tay rất trơn, nói thật rất thoải mái.

"Anh đợi chút, tôi lấy nước khử trùng đến sát khuẩn cho anh.'' Hạ Hề đột nhiên nhớ ra, xoay người muốn đi tìm nước sát khuẩn.

Phó Nam Cẩm nghiêng người chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: "Hạ Hề, cô chê tôi bẩn sao?"

Hạ Hề dừng một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, tình cảm chân thành: "Tổng giám đốc Giang, tôi vì muốn tốt cho anh, gián có vi khuẩn, nếu không rửa sạch sẽ rất dễ mắc bệnh. Còn An An, hệ miễn dịch của thằng bé rất thấp, nếu lỡ khi anh chạm vào thằng bé rồi truyền vi khuẩn sang cho nó thì phải làm sao? Anh nói xem có đúng không?"

"Vậy à?" Phó Nam Cẩm chẳng nói đúng hay sai, Hạ Hề mang theo đôi mắt sáng lấp lánh của người làm chuyện ác, muốn người khác bỏ qua cũng rất khó.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, đây là lễ nghĩa cơ bản của Trung Quốc đại lục.

Phó Nam Cẩm nheo mắt lại, đột nhiên giơ tay lên sờ má trái của Hạ Hề một chút, sau đó lại sờ má phải cô một chút. Cuối cùng dùng ba ngón tay thon dài nâng cái cằm xinh xắn của Hạ Hề: "Thế nào, có cảm giác gì?"

"Hả?" Hạ Hề có chút hoang mang, có cảm giác gì?

Bàn tay dính nước chạm vào má cô, mang theo cảm giác mát mẻ. Người như anh, thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng thời gian qua lâu lại phát hiện dưới vẻ lạnh giá thật ra có hơi ấm, nhưng cần từng bước chậm rãi tiếp cận.

Ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cằm mềm mại trơn bóng của cô một chút, Phó Nam Cẩm xoay người tới gần Hạ Hề, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Ba ngón tay này vừa nãy mới cầm con gián.''

Hạ Hề: "..." Cho chó ăn đi