Khi cung nhân run rẩy sợ hãi, Tử Thụ vung tay, nhìn vào hộp thức ăn nói với cung nhân: "Đi lấy đôi đũa và hai chiếc bánh không nhân."
Cung nhân ban đầu không hiểu, sau đó liền ngợ ra.
Chà, chắc là không để lại cả nước dùng rồi.
Đế Ất ăn xong cũng rất hài lòng, dù biết món ăn này chỉ có một phần, nhưng không hề than phiền.
Ông vuốt râu cười than: "Không ngờ ở tuổi này ta còn được ăn mỹ vị, hương thơm này xứng đáng để ta mang theo xuống dưới, đời này của ta không còn tiếc nuối gì nữa."
Tử Thăng ăn no rồi đi dạo bên ngoài cung, vì xung quanh cung đầy lính gác, Tử Thụ cũng cho phép cậu đi lại ở đó.
Tử Thăng mới đi vài bước đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Hóa ra là Tử Thăng, thật là trùng hợp. Ta chỉ tình cờ đi dạo, không ngờ lại có duyên gặp Tử Thăng ngoài cung."
Người quen của Tử Thăng không nhiều, vừa nghe nói, cậu biết ngay đó là con rồng gặp hôm qua.
Duyên phận? Tử Thăng không tin lời này. Đây là rồng, muốn biết hành tung của cậu chẳng phải dễ dàng lắm sao?
Chỉ là nghĩ lại, cậu cũng không có gì đáng để theo dõi?
Cậu quay đầu chào lễ phép với Ngao Bính, Ngao Bính cũng cúi người đáp lễ. Khi hai người cúi chào, khoảng cách giữa hai đầu không đến 10 cm.
Ngao Bính ngửi ngửi, "ngạc nhiên" nói với Tử Thăng: "Tử Thăng có mùi gì trên người mà hấp dẫn như vậy?"
Tử Thăng định nói là tôm sông, nhưng chợt nhớ rồng là thủy tộc, cậu ngưng lại, hơi ngượng ngùng.
Cậu lấp lửng: "Chỉ là vài món mặn, khi đi quên tắm rửa thay đồ, nên còn lưu lại mùi."
Ngao Bính: ...
Tử Thăng nói thế, sao Ngao Bính có thể chịu được chứ?
Ngao Bính làm bộ ngửi ngửi, cuối cùng nói: "Chắc là tôm sông? Mùi tôm sông ta quen thuộc, không thể nhầm được."
Tử Thăng: ...
Làm sao một con rồng lại không nhận ra mùi tôm chứ?
Nhưng ngươi nói quá bình tĩnh, ngược lại làm ta bối rối.
Nói thật, ngươi không thấy ta độc ác sao?
Không ngờ Ngao Bính vỗ vai Tử Thăng, khen ngợi: "Tử Thăng thật giỏi nấu ăn, mùi tôm sông này thật làm người thèm."
Tử Thăng: ...
Con rồng này chẳng phải gián điệp của kẻ địch sao?
Ngao Bính cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Hắn ta tỏ vẻ ao ước, bắt đầu thương lượng với Tử Thăng.
"Đáng tiếc khi Tử Thăng nấu tôm sông ta không có mặt, không thể nếm thử. Không biết ta có thể trao đổi với Tử Thăng, dùng một viên ngọc để đổi lấy một đĩa thức ăn không?"
Tử Thăng liếc nhìn Ngao Bính, giả vờ khó hiểu.
"Không phải ngươi nói gia đình mình nghèo khó à, sao có thể giao dịch với ta với giá cao như vậy chứ?"
"Gia đình ta nghèo thật, nhưng hôm nay tình cờ có được một ít ngọc trai, nên giờ nhà ta chỉ còn lại ngọc trai thôi."
Tử Thăng: ...
Tử Thăng mặc dù đồng ý với điều kiện của Ngao Bính, nhưng cậu cũng thành thật nói với Ngao Bính rằng gia vị quan trọng nhất khi nấu ăn của cậu đã hết.
Nghe vậy, Ngao Bính suy nghĩ một lúc rồi nói với Tử Thăng: "Tử Thăng có thể chia ra một hai quả ớt nữa không? Ta sẽ cho người tìm kiếm trong nhà ta. Nếu thật sự không tìm thấy, ta còn có ba người thúc thúc, nhà họ cũng không nhỏ. Chỉ cần trên đời này có, ta tin chắc sẽ tìm ra được."
Lời nói của Ngao Bính khiến Tử Thăng kinh ngạc, trong đầu liền có một số ký ức nhanh chóng hiện lên.
Ba người thúc thúc? Chắc chắn có thể tìm được?
Nếu tính thêm nhà Ngao Bính, là bốn vị.
Nếu không có gì bất ngờ, bốn vị này chắc là Tứ Hải Long Vương.
Trời ơi, nhà của con rồng này lại là biển!
Biển rộng bao nhiêu? Bằng hơn gấp đôi diện tích đất liền, và đất liền cũng được bao bọc bởi biển. Nếu nói lớn, chắc thế giới này chỉ là sân sau của bốn vị đó.
Truyện thần thoại phương Đông quá nhiều, Tử Thăng cũng không biết Tứ Hải ở thế giới hư cấu này có trùng với thần thoại ở kiếp trước không.
Nhưng khi nhắc đến Tứ Hải, điều ấn tượng nhất là Tam Thái Tử của Long Vương, người bị Na Tra đánh chết.