Đã lâu lắm rồi Tử Thăng chưa được ăn món nào tươi ngon như thế này. Ban đầu khi bóc vỏ, động tác của cậu còn khá nhẹ nhàng, nhưng sau khi nếm thử vị cay nhẹ cùng với hương thơm nức mũi này, tay cậu trở nên khó kiểm soát hơn.
Cậu có đôi tay nhỏ, lại ăn rất vội, chẳng mấy chốc tay và miệng đều dính đầy dầu.
Hiện nay trong cung thường thấy nhất là món luộc, cung nhân chưa bao giờ nghe đến món xào.
Cung nhân là lần đầu thấy ớt, càng chưa nói đến hương thơm hấp dẫn khi ớt được chiên trong dầu nóng bốc lên nữa.
Cung nhân nhìn Tử Thăng ăn ngon lành, trong lúc nhất thời, khắp nhà bếp đều vang lên tiếng nuốt nước miếng.
Tử Thăng ăn được khoảng một phần ba, phần còn lại của món tôm hấp dầu, cậu bảo người chia làm hai phần để đưa cho Đế Ất và Tử Thụ.
Chờ sau khi Tử Thăng rời khỏi nhà bếp, như tiếng kèn báo hiệu vang lên, nhóm cung nhân nhìn nhau một cái, giây tiếp theo đã tranh nhau chạy về phía cái vạc lớn.
Trong nồi còn một ít nước dùng chưa múc hết, có người còn dùng cả ngón tay chấm một ít cho vào miệng, vị ngon khó tả lập tức liền xộc lên não.
Người đó chưa bao giờ nếm qua vị ngon thơm cay hoàn hảo hòa quyện vào nhau như vậy.
Người đó ngây ngẩn nhìn bóng lưng Tử Thăng rời đi, lẩm bẩm: "Vương tử quả nhiên là thần đồng, lại có thể làm ra món ngon như vậy."
...
Từ lúc cung nhân bưng hộp thức ăn bước vào cung điện, Tử Thụ đã ngửi thấy một mùi thơm quyến rũ.
Hắn liếc mắt về phía cửa, chỉ nhìn thấy trang phục của cung nhân, hắn liền biết đó là người của cung Tử Thăng.
Ừm? Đây là món gì mà lạ vậy?
Tử Thụ thu lại ánh mắt, trở lại vẻ thờ ơ.
Chỉ là hắn đặt tay đang xử lý công vụ xuống, tựa như vô tình dựa vào ghế.
Ngón tay hắn gõ nhẹ trên mặt ghế, cho đến khi cung nhân bưng hộp thức ăn đến trước mặt hành lễ, Tử Thụ mới nhìn về phía cung nhân.
Hắn nhướng mày nhìn hộp thức ăn, cung nhân lập tức cười trừ.
"Thái tử điện hạ, đây là món ăn tiểu vương tử vừa làm, mới hoàn thành liền bảo nô bộc mang đến cho ngài."
Cung nhân được Tử Thụ cho phép mở hộp thức ăn ra. Nắp hộp vừa được mở, hơi nóng bốc lên, mùi thơm cay lập tức lan tỏa khắp cả nửa cung điện.
Cung nhân lén nhìn về phía này, ngửi mùi thơm quyến rũ, nước miếng trong miệng họ không ngừng tiết ra, đồng thời cũng cảm thấy đói bụng.
Tử Thụ cũng ngửi thấy, nghe tiếng nuốt nước miếng thỉnh thoảng vang lên trong đại điện, thật bất ngờ khi hắn chẳng trách mắng gì.
Thoạt nhìn thì Tử Thụ vẫn rất bình thường, nhưng khóe miệng lại không kìm được mà cong lên.
Hắn cúi người nhặt lên một con tôm đỏ chín, tay kia ngăn cung nhân lại khi người này định bóc vỏ cho.
Cung nhân mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại đang tiếc nuối.
Vốn dĩ nếu xong việc, hắn ta còn có thể lén để mυ'ŧ ngón tay được mà.
Tử Thụ tự nhiên lại biết bóc vỏ, hắn từ tốn bóc vỏ tôm, rồi cho thịt tôm vào miệng.
Ngay khoảnh khắc cho vào miệng, hắn dừng lại một chút. Một lát sau, hắn mới bắt đầu nhai.
Hắn lại tiếp tục bóc vỏ tôm, tốc độ bóc nhanh lên trông thấy.
Không như Tử Thăng làm mình đầy dầu mỡ, dù bóc rất nhanh, dầu cũng không văng lung tung.
Hắn liên tiếp bóc bốn, năm con, trong khi cung nhân còn đang ngỡ ngàng, Tử Thụ bỗng quyết định không bóc vỏ nữa, cứ thế mà cho cả con vào miệng, nhai luôn cả vỏ.
Cung nhân nhìn Tử Thụ ăn mà nước miếng suýt nữa dâng trào .
Tử Thụ chỉ cảm thấy mình chưa ăn được mấy con, nhưng hộp thức ăn đã trống không.
Hắn cau mày nhìn hộp thức ăn, ra lệnh cho cung nhân: "Đi lấy thêm ít nữa, lượng tôm sông này cũng ít quá, mang thêm chín phần nữa, khẩu phần như trước."
Cung nhân mặt tái nhợt, vội quỳ xuống.
"Điện hạ, tôm sông thì dễ tìm, nhưng cái gọi là “ớt” thì không còn nữa. Điện hạ xin bớt giận..."
Tử Thụ nhìn vào hộp thức ăn, thấy những miếng ớt cắt thành đoạn, hắn cũng nhận ra đó là “hoa” trên đầu Tử Thăng hôm qua.
Không ngờ hương vị ớt lại hợp ý hắn đến như vậy, nhưng hắn đã hái qua, đột nhiên cũng nhớ lượng ớt vốn không nhiều.
Tử Thụ ngồi im, hơi thở trở nên nặng nề.
Khó khăn lắm mới được thưởng thức món ngon này, lại bị báo chỉ có thể ăn một lần?