Xuyên Thành Đệ Đệ Của Trụ Vương

Chương 32

Bạch hồ bị nhốt trong l*иg, hai cái móng vuốt lông xù nắm chặt l*иg, đôi mắt trừng trừng nhìn Tử Thụ đầy oán hận.

Là "thư đồng" của Tử Thăng, bạch hồ cũng bị liên lụy trừng phạt vì không quản lý tốt.

Sau khi Tử Thăng chạy xong, Tử Thăng mệt lả như một con chó. Cậu bị Tử Thụ kéo cổ áo lôi về cung.

Tử Thăng có một "phương tiện" di chuyển mà không ai trong cung có, đó chính là tay của vương huynh. Trong một ngày, thời gian bị bàn tay to lớn xách lên đôi khi còn nhiều hơn cả thời gian tự đi của Tử Thăng.

Trong dân gian, người lớn thường kể những câu chuyện đáng sợ để dọa trẻ con, cũng dễ để trông nom chúng hơn.

Và Tử Thụ cũng không ngoại lệ.

Hắn sai cung nhân thu thập một số câu chuyện dân gian, chọn lọc kể cho Tử Thăng nghe.

"Dù là trong thành hay ngoài thành, luôn có người bắt cóc những đứa trẻ cùng tuổi như đệ. Vì đệ không phải con của bọn họ, nên bọn họ không quan tâm đến sống chết của đệ đâu, trong mắt bọn họ đệ chỉ là một cọng cỏ.”

“Có những ngôi làng có tục lệ cúng thần sông, hàng năm vào dịp này, bọn họ luôn tìm hai đứa trẻ nam nữ, buộc vào bè gỗ, sau đó để bè chìm xuống đáy sông để nuôi thần sông, cầu mong mưa thuận gió hòa trong năm tới. “

“Ban đầu, làng tìm từ từng nhà trong làng. Sau đó, có nhà tinh ranh, mua một bé trai thay thế con mình. Sau đó chuyện này lan rộng, càng ngày càng nhiều người mua trẻ em thay thế. Sau đó, việc mua trẻ em trở thành điều không cần nói ra, có những nhà không đủ tiền mua lại chuyển sang bắt cóc! Lâu dần, xảy ra tình trạng rất nhiều gia đình bị mất con."

Tử Thụ muốn Tử Thăng đừng chạy lung tung, Tử Thăng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia không vui.

Lúc này, phụ tá của Tử Thụ đến, trước tiên hành lễ với Tử Thụ, sau đó lo lắng nói.

"Các quý tộc độc chiếm tiền bạc, triều đình không có tiền sử dụng, hiện tại ngay cả chi tiêu bình thường cũng khó duy trì..."

Tử Thăng thấy phụ tá nói chuyện với vương huynh thì biết điều rời đi.

Quý tộc đang ép vương thất phế truất Tử Thụ, việc bọn họ độc chiếm tiền tài không phải lần đầu. Ngay cả gần đây có chiến tranh, các thế gia quý tộc cũng không ai lên tiếng.

Tử Thụ đã lôi ra vài người từ đám nô ɭệ để ứng chiến vội vàng, đợi đến khi toàn thắng trở về, quý tộc lại bắt đầu nói này nói nọ.

Dù Tử Thăng là một kẻ vô lo thì sau khi nghe những lời này cũng thấy tức giận.

Vương huynh của cậu bận rộn nhiều việc, để ứng phó những việc đó nên cũng không có thời gian để chơi với Tử Thăng nữa.

Lại qua một khoảng thời gian, Tử Thăng rảnh rỗi, vương huynh của cậu cũng không quản được cậu, Tử Thăng lại lẻn ra khỏi cung.

Dạo này nước sông trong kênh đào quanh thành dâng cao, Tử Thăng thích sóng nước nên đến bờ kênh xem.

Những đứa trẻ khác đã bị cha mẹ đưa về, bị dặn dò liên tục là không được đến gần kênh đào.

Nếu Tử Thăng là người thường thì cậu cũng sẽ không đến đây, nhưng với tiên thuật trong người thì nước sông này không khác gì không khí đối với cậu.

Ánh hoàng hôn để lại màu đỏ vàng rực rỡ, nước kênh đào quanh thành phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Mặt nước có chút gợn sóng, lỗ tai Tử Thăng giật giật, đột nhiên có người vỗ vai cậu.

"Nhóc con sao lại ngồi đây một mình?"

Tử Thăng ngẩng đầu, đó là một nam tử có thân hình cao lớn, mặc quan phục xanh nước biển, làn da rất trắng, thậm chí trắng đến gần như có thể thấy được gân xanh.

Tử Thăng cúi đầu, coi như chào hỏi người này.

Cậu nói với người đó: "Hôm nay nước sông dâng cao, ta đến để xem."

Người đó cười, thấy khuôn mặt bầu bĩnh của Tử Thăng, trong lòng như bị chạm vào điều gì, có chút ngứa ngáy.

Dù sao đứa bé này còn nhỏ nên người kia cũng mất cảnh giác. Hắn ta rất thích Tử Thăng, không biết từ đâu lấy ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay muốn tặng cho Tử Thăng.

Hắn ta còn dụ dỗ Tử Thăng: "Thấy viên ngọc này đẹp không? Ngươi có thể mang về chơi, nó lăn rất nhanh đấy."

Tử Thăng: ...

Mặc dù ta còn nhỏ nhưng cũng không ngốc đâu nhé.

Thấy Tử Thăng không nhận, người kia tưởng Tử Thăng không thích viên dạ minh châu này, bèn lấy ra một viên nhỏ hơn.

Viên ngọc tuy chỉ to bằng quả nho, nhưng có màu đỏ trong suốt, giá trị gấp mấy lần viên dạ minh châu kia.

"Viên này nhẹ hơn, ngươi cầm cũng dễ hơn."

Tử Thăng lập tức đẩy đi.

"Ngài và ta vốn không quen biết, sao ta có thể nhận đồ của ngài được."

Điều này người đó cảm thấy đứa bé này thật thú vị, nói chuyện đâu ra đấy, không biết học từ đâu.

Người đó như kẻ chuyên lừa trẻ con, giả bộ chắp tay hành lễ với Tử Thăng.

"Ta tên là Ngao Bính, giờ thì chắc đã được xem như là quen biết với tiểu hữu rồi đúng không.”