Cùng lúc đó, giấc mơ thứ hai của Tử Thăng cũng đang diễn ra song song với giấc mơ đầu tiên.
Trong giấc mơ đó hồn phách của cậu đã tan vỡ từ lâu, không biết là có chuyện gì xảy ra.
Cậu chỉ cảm thấy đột nhiên mình có thực thể, đồng thời trong linh hồn quen thuộc của mình còn có một đống ý thức xa lạ xâm nhập vào. Những ý thức này tương khắc với cậu nhưng vẫn cố chấp muốn dung hợp với cậu.
Mặc dù đống ý thức ấy không nhiều lắm, nhưng ít ra thì chúng vẫn hoàn chỉnh hơn nhiều so với hồn phách đã tan vỡ của cậu.
Những ý thức nhỏ bé ấy thấy không thể dung hợp với cậu nên cũng chủ động tan thành bụi mịn, hòa vào với cậu. Sau đó, những hạt bụi mịn va chạm vào nhau rồi ý thức của cả hai kết hợp lại một cách hoàn mỹ.
Dù ý thức của đối phương khá yếu ớt nhưng lại không ngu ngốc. Trước khi tan vỡ, nó đưa ý thức hỗn hợp của bọn họ vào nơi sâu nhất trong cơ thể để bảo vệ cẩn thận.
Để không bị người khác phát hiện, nó còn ẩn hơi thở của mình đi, hóa cơ thể thành một hạt sen giấu trong tim của một bào thai, sau vài chục năm nữa, bọn họ sẽ lấy thân phận nhân loại để chào đời và sinh hoạt như thường.
Sau này, mỗi khi có một mảnh linh hồn được chữa trị xong thì nó sẽ được thả ra.
Đợi đến khi Tử Thăng mơ thấy giấc mơ này thì cậu đã có năng lực tự hỏi rồi.
Cậu không biết linh hồn của mình đã được chữa trị bao nhiêu, nhưng cậu đã hiểu rõ ngọn nguồn rồi.
Thật ra, cậu vẫn là cậu của năm xưa.
Dù sao ý thức của rễ cây cũng không mạnh và có quá nhiều khả năng tự hỏi.
Cả hai hợp lại làm một, chỉ đơn giản là từ bây giờ rễ cây sẽ cùng vui cùng buồn với cậu thôi.
Đối phương có được linh hồn của cậu, và cậu cũng có cơ thể của đối phương.
Ký ức kiếp trước của Tử Thăng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, vậy nên cậu cũng không biết cách sử dụng hạt sen trong tim mình như thế nào.
Khi Tử Thăng tỉnh lại khỏi giấc mơ, cơn đau như bị xé rách truyền từ não đến khiến cậu không khỏi ôm lấy huyệt thái dương.
Ký ức của rễ cây thật sự quá dài, trong lúc nằm mơ, ý thức của cậu được ngưng tụ ở hạt sen nên mới chịu đựng được.
Nhưng đến khi tỉnh dậy, ý thức của cậu lại quay về não, mà não của con nít thì không cách nào chịu đựng nổi.
Hạt sen trong tim cậu nhúc nhích, thu hồi lại phần lớn ký ức, chỉ để lại những chi tiết sơ lược.
Tử Thăng nghĩ quá nhiều, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa.