An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 27: Gặp luật sư

"Chị đã nói chuyện với anh rể của em lúc sáng nay rồi… Tiểu Tự.”

“Hở? À, chị nói chuyện gì vậy…?

An Thư để đồ ăn đang cầm trên tay xuống, lấy mấy cọng rau mà An Tự đã lặt từ nửa ngày trước đến bây giờ vẫn chưa xong, vừa lặt rau vừa hỏi han với vẻ quan tâm: “Tiểu Tự, chị thấy hôm nay em hay thất thần... có chuyện gì xảy ra với em vậy?"

Chân mày của An Tư khẽ run nhẹ: “Không! Không có chuyện gì đâu!”

An Thư vẫn không yên tâm: “Em đó… nếu là chuyện mất trí nhớ thì cũng đừng lo lắng. Chuyện này không thể vội vàng được, không nhớ ra cũng không sao, bản thân sống thoải mái là quan trọng nhất.”

An Tự không phản bác lời nói của chị gái, chỉ ngoan ngoãn nghe theo.

An Thư biết em trai mình từ nhỏ đã trầm tính, không thích nói chuyện, đã vậy còn bướng bỉnh. Chỉ cần là chuyện không muốn nói, thì dù có hỏi thế nào cũng không nhận được câu trả lời.

Vậy nên cô đành đổi chủ đề: "Còn chuyện của em với chủ tịch Chu dạo này có ổn không? Lúc trước chị nghe Tiểu Hà nói tên đó cũng mất trí nhớ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, An Thư liền có thể cảm nhận được sự suy sụp trong tâm trạng của An Tự.

“Anh ta không sao.” Ngoài dự đoán, sau năm giây im lặng, An Tự thành thật trả lời: “Trí nhớ của em chỉ quên đi một phần nhỏ, còn lại đều ổn.”

An Thư nhạy cảm liền nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của An Tự - Chu Đình Dực là người tốt, nhưng giữa hai người chưa chắc đã là quan hệ tốt.

An Thư cảm thấy thực sự lo lắng.

Nhưng mà vào đúng lúc này, chồng của An Thư là Lý Hằng gọi An Tự ra chơi bóng bàn, chặn mất lời An Thư muốn hỏi.

“Vậy em qua chơi cùng anh rể, chị nấu ăn một mình được không?” An Tự hỏi.

An Thư gượng cười, tức giận nói: “Em nghĩ chị gái em là ai? Chị gái em bây giờ nấu ăn rất giỏi, thằng nhóc này chỉ việc chờ ăn thôi, mau đi đi!”

Mây mù trong lòng An Tự bị câu nói đùa của An Thư xua tan đi một chút, lúc bước ra khỏi bếp cuối cùng cũng nở nụ cười.

An Thư ở trong bếp quay đầu nhìn tấm lưng mảnh khảnh của An Tự, lặng lẽ thở dài một hơi.

Năm đó khi An Tự chuẩn bị kết hôn, vô tình đó lại là lúc cô đang chờ sinh con ở nước ngoài, vậy nên không thể về Trung Quốc dự đám cưới của An Tự.

Lúc đầu khi An Tự báo tin, cô còn tưởng em mình đang nói đùa. Đặc biệt khi nghe An Tự nói người cậu sắp cưới lại là chủ tịch của một công ty lớn khác, cô càng cảm thấy khó tin.

An Tự từ nhỏ đã trưởng thành hơn người bình thường, hơn nữa bởi vì quá mức lý trí, nên đặc biệt vô cảm với chuyện tình cảm.

Cả An Thư và mẹ đều nghĩ rằng An Tự lớn lên sẽ không dễ dàng yêu một ai đó, chứ đừng nói đến việc kết hôn.

Bởi vì họ không thể tưởng tượng được, An Tự vậy mà có thể ở bên ai đó lâu dài.

Sau khi An Tự thực sự kết hôn, An Thư cho rằng lời nói bóng gió của thư ký Hà chỉ là lời khách sáo, sau đó bất ngờ phát hiện ra rằng cuộc sống hôn nhân của An Tự cũng không tệ lắm.

Với tư cách là một người chị, nỗi lo lắng của cô về em trai cuối cùng cũng đã nguôi ngoai.

Nhưng hôm nay nỗi lo lại đến.

Đã xảy ra chuyện gì?

An Thư buồn phiền bóp thân rau trong tay, quyết định tìm Hà Lạc Thư hỏi thăm một chút.

Thực ra An Tự đang có tâm trạng rất tốt, có thể gặp lại chị gái, cậu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

An Tự không thích lừa dối, càng không thích cảm giác bị lừa dối. Sự lừa dối này so với tất cả những việc Chu Đình Dực đã làm trước kia, thậm chí còn có thể xóa bỏ tất cả.

Vậy nên chiều nay cậu dự định đến gặp luật sư, nghe tư vấn về các tình huống cụ thể của vụ ly hôn một lát.

Giữa trưa, An Tự và gia đình An Thư cùng nhau ăn bữa cơm.

Đúng như lời An Thư nói, tay nghề của cô thực sự đã tiến bộ rất nhiều sau nhiều năm luyện tập. Nghĩ đến lúc An Thư còn chưa lấy chồng, cô chỉ có thể tự chiên một quả trứng gà, An Tự cảm thấy thời gian thật là thần kỳ.

Sau khi ăn uống no nê, An Tự rời khỏi nhà An Thư, đi đến văn phòng luật sư.

Cậu đến hơi sớm, vốn đang lo lắng sẽ có ảnh hưởng, không ngờ lễ tân lại nói rằng luật sư đã đợi cậu từ lâu.

An Tự đi thang máy lên lầu, đẩy cánh cửa kính mờ của văn phòng luật sư ra, nhìn thấy luật sư đang xem tài liệu trên ghế sofa.

Nghe thấy tiếng bước chân, luật sư ngẩng đầu nhìn về phía người mới tới, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

An Tự dừng lại, đôi mắt thoáng mở to.

“An... Tự?”

An Tự nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của người trước mặt, trùng hợp với khuôn mặt ngây ngô trong trí nhớ của cậu.

"Là… đàn anh Hứa Giai Bồng?" An Tự không chắc chắn lắm với suy nghĩ của mình, giọng nói có chút ngập ngừng.

Hứa Giai Bồng đứng dậy, đi đến trước mặt An Tự, đưa tay phải ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng: "Là tôi, lâu rồi không gặp, An Tự." Anh ấy nhìn thấy An Tự do dự, liền cười nói: “Đàn anh của cậu đã thay đổi nhiều lắm phải không? Haha, có khi tôi còn không nhận ra chính mình luôn!”

An Tự cong môi, bắt tay với Hứa Giai Bồng: “Đúng thật đã khác xưa rất nhiều.”

Hứa Giai Bồng là đàn anh học cùng trường đại học với An Tự, gọi là đàn anh, là bởi vì Hứa Giai Bồng lớn hơn An Tự hai khóa.

Hai người quen nhau không phải vì học chung trường, mà quen trong một hoạt động cắm trại.

Hai người có cùng sở thích, Hứa Giai Bồng vốn là người nhiệt tình, coi như là người chỉ dẫn ban đầu cho An Tự, dạy An Tự không ít mẹo cắm trại, còn giúp cậu rất nhiều thứ khác.

Khi đó, Hứa Giai Bồng bởi vì thường xuyên ra ngoài cắm trại, vậy nên làn da phơi nắng đen nhẻm, anh ấy đeo một cặp kính gọng đen rất dày, luôn mặc bộ đồ giản dị nhất, nói thẳng ra là không chú ý chăm chút vẻ ngoài.

Nhưng mà luật sư Hứa đang đứng trước mặt An Tự bây giờ, mặc tây trang, đi giày da, dáng người cao ráo, mái tóc được cố định bằng keo xịt tóc, biến thành hình tượng một người đàn ông giỏi giang, làn da cũng trắng lên không ít, trên khuôn mặt là một nụ cười tươi tắn, cả người toát ra vẻ phong độ nhẹ nhàng, lại còn trưởng thành chững chạc.