An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 26

“Vậy ông nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ sớm mới tốt cho sức khỏe.” Chu Đình Dực cầm chai sữa đã uống một nửa, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau khóe môi một chút, hành động này giống như đang lau đi nụ cười trên môi hắn: “Tôi về phòng trước.”

“Vâng, cảm ơn Chu tiên sinh đã quan tâm.”

Tống Niên nói cảm ơn xong, lại tranh thủ nói chuyện cảnh sát muốn tới nhà điều tra, sau khi được Chu Đình Dực gật đầu đồng ý mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Chu Đình Dực xoay người lên lầu, nhưng vừa mới xoay một nửa đã quay trở lại, hắn cụp mắt, nhìn Peppa ngồi bên chân Tống Niên đang ngây ngốc nhìn hắn, vẫy vẫy tay.

Peppa tung tăng chạy tới, ngẩng đầu nhìn Chu Đình Dực.

Chu Đình Dực ngồi xổm xuống, bàn tay xinh đẹp xoa nhẹ đầu Peppa hai cái.

“Mày muốn đi với tao hay với ba của mày?"

Peppa nghiêng đầu: ?

Nó không hiểu Chu Đình Dực đang nói gì, nhưng nó vẫn cẩn thận liếʍ đầu ngón tay hắn.

Chu Đình Dực dường như bị chọc cười, nhưng nụ cười ấy chỉ đọng lại ở khóe môi không đến một giây, sau đó biến mất rất nhanh.

Hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Pegga, nhỏ giọng nói: “Mày vẫn nên đi theo ba của mày đi…”

Nói xong, hắn cũng không để ý đến phản ứng của Peppa, xoay người đi lên lầu.

Tống Niên ở một bên theo dõi toàn bộ đoạn đối thoại, sự lo lắng trong lòng ông dần trở nên lớn hơn… nếu một người xảy ra vấn đề còn dễ nói, nhưng cả hai người đều có gì đó không đúng lắm, giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Ngày hôm sau, cảnh sát đến đúng giờ.

Lúc An Tự bị Tống Niên gọi ra khỏi phòng làm việc, Chu Đình Dực đang nói chuyện với hai viên cảnh sát.

Nhìn thấy An Tự xuống lầu, ba người đang trò chuyện vui vẻ trên sofa đồng thời quay đầu lại, tầm mắt An Tự lướt qua người hai viên cảnh sát, cuối cùng nhẹ nhàng dừng trên mặt Chu Đình Dực, nhưng lại nhanh chóng dời đi.

"Xin chào, An Tự tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát giao thông cục công an thành phố B, tôi là Từ Phong, anh ấy là Lưu Cảnh, lần này chúng tôi tới chính là muốn kết án điều tra, hỏi vài câu đơn giản." Hai viên cảnh sát chào hỏi, tự giới thiệu bản thân trước.

“Chào hai anh, vất vả cho hai người phải đi một chuyến.” An Tự lần lượt bắt tay với bọn họ, vòng qua bàn trà, ngồi xuống chiếc sofa đơn duy nhất còn trống.

Vị trí này vừa vặn đối diện với sofa đơn của Chu Đình Dực, nhưng từ lúc đi tới cho đến lúc ngồi xuống, An Tự không nhìn Chu Đình Dực lấy một lần.

Đầu tiên, hai viên cảnh sát dựa theo quy trình hỏi những thông tin cơ bản của An Tự và Chu Đình Dực, sau đó bắt đầu hỏi một ít câu hỏi liên quan đến sự cố.

“Chúng tôi biết tình huống hiện tại của hai anh, cũng đã xem báo cáo khám bệnh, cho nên hai anh cứ thoải mái trả lời, cái gì nhớ thì nói ra, không nhớ được cũng không ép buộc, sức khỏe vẫn quan trọng nhất.” Cảnh sát Từ mày kiếm mắt sáng, nhìn An Tự rồi nhìn qua Chu Đình Dực, cao giọng nói.

An Tự: “Được.”

Chu Đình Dực: “Chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.”

"Được, cảm ơn hai anh đã phối hợp với công việc của chúng tôi." Cảnh sát Lưu lấy sổ và bút ra, sau đó hỏi: "Xin hỏi hai anh, ngày 4 tháng 5 hai anh cùng nhau ra ngoài phải không?"

An Tự gật đầu, thật ra cậu không nhớ rõ, nhưng Hà Lạc Thư đã nói với cậu như vậy.

Chu Đình Dực ngồi đối diện An Tự lên tiếng xác nhận, không nói gì thêm.

“Hai anh còn nhớ tình hình giao thông ngày hôm đó không? Hoặc là có thấy gì trên đường không?”

Vấn đề này vượt qua phạm trù hiểu biết của An Tự, cậu chỉ có thể lắc đầu.

“Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ những thứ này, không thể cung cấp thông tin hữu dụng cho các anh.” Chu Đình Dực nói.

An Tự hơi liếc mắt.

“Không sao đâu Chu tiên sinh, thật ra chúng tôi đều hiểu, chỉ là cần phải nghe ý kiến của hai đương sự.” Cảnh sát Từ an ủi.

Cảnh sát Lưu viết vài nét vào sổ, sau đó hỏi thêm hai câu, An Tự đều không biết, vậy nên chỉ có thể lẳng lặng lắc đầu, tình huống của Chu Đình Dực tốt hơn An Tự một chút, nhưng dường như hắn cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ, thay vì nói là nhớ, không bằng nói là có cảm giác quen thuộc.

Hỏi xong tất cả vấn đề, cảnh sát Lưu đóng quyển sổ lại, cảnh sát Từ nhìn An Tự và Chu Đình Dực đang ngồi trên sofa, cười nói: “Cơ bản chỉ có mấy câu hỏi này, cảm ơn hai anh đã phối hợp, tiếp theo chúng tôi sẽ đưa ra thư nhận định và chứng minh vụ án, sau đó tiến hành kết án, đến lúc đó vẫn cần hai anh tiếp tục phối hợp.”

An Tự: “Được.”

Chu Đình Dực: “Vất vả rồi.”

“Không vất vả không vất vả, chúng tôi đi trước đây, hai anh tiếp tục dưỡng thương đi, chúc sớm ngày bình phục.” Cảnh sát Từ cười ha hả đứng lên, lần thứ hai bắt tay với An Tự và Chu Đình Dực, sau đó cùng cảnh sát Lưu rời đi.

Tống Niên ra cửa tiễn người, trong phòng khách chỉ còn lại An Tự và Chu Đình Dực, Peppa vẫn nằm trong ổ chơi bóng.

Toàn bộ phòng khách vô cùng yên tĩnh, An Tự cảm thấy hơi nghẹt thở, đứng lên muốn trở về phòng làm việc, nhưng đột nhiên bị Chu Đình Dực gọi lại.

An Tự dừng bước, cậu hoàn toàn không muốn để ý tới Chu Đình Dực, chỉ khựng lại một chút rồi lập tức di chuyển.

“An Tự.” Chu Đình Dực lần nữa lên tiếng gọi.

An Tự dừng lại, nhưng không trả lời.

"Sau này tôi sẽ rất bận, cho nên..."

“Không cần.” An Tự ngắt lời Chu Đình Dực trước, giọng lạnh nhạt: “Anh có bận hay không không liên quan đến tôi.”

An Tự nói xong liền muốn rời đi, nhưng Chu Đình Dực phía sau đột nhiên cười một tiếng, thái dương An Tự giật giật mấy cái.

“Nhờ cậu chăm sóc Peppa thật tốt, tôi không có ý gì khác.”

An Tự hít sâu một hơi, ngón tay rũ xuống bên người hơi cuộn lại, sau đó lại buông ra.

“Không cần anh quan tâm.”

Dép lê và cầu thang gỗ va chạm vào nhau phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ, rất nhanh, trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa.

Chu Đình Dực chống cằm ngồi một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm sofa đơn trống rỗng phía đối diện, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.