An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 14: Chúng ta hãy sống hòa thuận với nhau nha

Beta: Chang

An Tự đến sofa trước, vừa định ngồi xuống, thoáng quay đầu lại thì nhìn thấy Chu Đình Dực với Tống Niên đang nói về vấn đề hành lý.

“Chu tiên sinh, cứ để tôi cất hành lý cho.”

“Quản gia Tống quản lý cả một biệt thự lớn như vậy chắc hẳn rất vất vả, chút chuyện nhỏ này cứ để tôi làm là được.”

“Chu tiên sinh à…”

“Tuy là tôi bị thương, nhưng ông cũng không nên coi thường tôi như vậy, đồ đạc bên trong không nhiều lắm, tôi có thể tự mình mang lên được.”

Nói đến đây, Tống Niên cũng không muốn so đo với hắn nữa, đành phải để hành lý sang một bên, nói: “Chúng ta cứ để hành lý qua một bên trước, chờ sau khi ăn trưa xong thì cậu bắt đầu thu dọn, vậy có được không?”

“Không thành vấn đề, cảm ơn ông.”

Hai người này người nói người đáp, nói chuyện vui vẻ, làm cho An Tự ở một bên nghi ngờ nhân sinh.

Cậu nhìn Chu Đình Dực đang bật chế độ diễn xuất nho nhã lễ phép, lại lần nữa cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Chẳng lẽ Chu Đình Dực mấy năm nay thật sự đã đổi nết? Hơn nữa lần này mất trí nhớ, cho nên cả người chỗ nào cũng thay đổi?

An Tự không tin vào mắt mình, cậu lo lắng đây đều là những gì mình tự suy luận ra. Vậy nên cậu nhắm mắt lại, hung hăng xoa xoa giữa đôi lông mày, đột nhiên nghe được một giọng nói trên đỉnh đầu: “Cậu không khỏe sao?”

An Tự phản xạ có điều kiện buông tay ra, nhanh chóng dịch sang một bên, thấp giọng nói: “Không, vừa rồi hình như có gì đó bay vô mắt…”

Chậc…

Cậu vậy mà còn giải thích.

An Tự hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng.

Chắc do thần kinh của cậu quá mức căng thẳng, muốn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Nếu có chỗ nào không khỏe thì đừng cố chịu đựng, không thì sẽ càng mệt thêm.” Chu Đình Dực mỉm cười ngồi xuống sô pha, hắn nghiêng người về phía trước, khuỷu tay đặt lên đùi, động tác trang nhã, cười tươi rói.

“Ừm…” An Tự nhẹ nhàng đáp, không nhìn Chu Đình Dực, ngừng một chút mới nói thêm câu “Cảm ơn”.

Đã đến 12 giờ trưa, đơn hàng giao đến đúng giờ.

Tống Niên tay chân lanh lẹ nhận lấy thức ăn đặt lên bàn cơm, dọn ra cẩn thận, tiếp đón hai vị chủ nhân đến ăn cơm.

An Tự với Chu Đình Dực mỗi người ngồi một bên, An Tự cầm đũa lên, nhưng người ngồi đối là Chu Đình Dực vẫn đang cười nói với Tống Niên.

Tống Niên đem canh gà bồi bổ đến trước mặt hai người, nói: “Bởi vì không biết Chu tiên sinh thích ăn gì, vậy nên tôi mua cho cậu một ít đồ bồi bổ, không biết có hợp khẩu vị của cậu hay không.”

“Cái nào tôi cũng thích, cảm ơn ông Tống.” Chu Đình Dực cười nói.

An Tự rời mắt khỏi bát canh, ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Đình Dực một cái.

Mới đó mà đã đổi cách xưng hô rồi sao.

An Tự hơi thất thần, cậu đặt đũa lên món ăn tinh xảo trước mặt, cuối cùng gắp phải một miếng ớt xanh nhỏ.

Ánh mắt sắc bén của Tống Niên nhìn thấy An Tự dừng đũa, chú ý đến mấy miếng ớt xanh dùng để làm gia vị, ngay lập tức nói: “Xin lỗi cậu chủ, tôi không nghĩ là món này sẽ có ớt xanh, để tôi giúp cậu gắp ra.”

An Tự lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua chiếc đũa đang gắp miếng ớt xanh của mình, mày nhăn lại, có chút nghi ngờ. Nhưng ngay sau đó đã đem miếng ớt bỏ vào bát của mình, ngẩng đầu lên nhìn Tống Niên nói: “Không cần phiền phức vậy đâu ông Tống, bây giờ tôi đã có thể ăn ớt xanh rồi.”

Tống Niên cảm thấy có chút kinh ngạc, rút lại cánh tay đang vươn lên lấy đũa, chính mắt thấy An Tự gắp miếng ớt xanh bỏ vào miệng nhai, từ từ nuốt xuống, trên mặt chẳng có biểu cảm chán ghét nào.

Không trách Tống Niên cảm thấy kinh ngạc, thật ra trong lòng An Tự cũng cảm thấy lạ, cậu biết từ nhỏ miệng mình đã rất khó chiều, nói thẳng ra là kén ăn, nếu thấy món nào không hợp khẩu vị thì chắc chắn sẽ không bao giờ chạm vào, ớt xanh là một trong số đó. Cho nên lúc cậu đυ.ng đũa vào ớt xanh cũng ngẩn người ra, nhưng cậu vẫn bỏ thẳng vào miệng rồi nuốt xuống ngon lành, nhờ vậy mới kinh ngạc phát hiện ra mình có thể ăn cái này.

Đúng lúc này, Chu Đình Dực ngồi một bên vẫn luôn im lặng ăn cơm bỗng lên tiếng: “Trước giờ cậu không ăn ớt xanh sao?”

An Tự ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Chu Đình Dực một lúc lâu, phát hiện biểu cảm trên mặt đối phương chân thành đến mức không chê vào đâu được, trái tim cuối cùng cũng từ trên cổ họng rơi xuống một chút.

Vậy nên cậu nhẹ nhàng lên tiếng.

“Đúng vậy.”

Chu Đình Dực nghe xong câu trả lời, tiếp tục im lặng ăn cơm, chỉ có An Tự ngơ ngẩn nhìn hắn một lúc, sau đó yên lặng cúi đầu.

Sau khi ăn xong.

Tống Niên bận rộn dọn dẹp bàn ăn ở bếp.

An Tự ăn không ngồi rồi, còn Chu Đình Dực thì đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn nhìn một vòng quanh phòng khách, sau đó đi đến ven tường xách vali hành lý lên.

An Tự lẳng lặng quan sát Chu Đình Dực, Chu Đình Dực trong nháy mắt quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu liền quay đầu sang chỗ khác.

“Ngại quá, cậu có thể dẫn tôi đến phòng thay đồ không? Tôi mang rương hành lý sắp xếp một chút.”

An Tự nghe thấy Chu Đình Dực nói.

Cậu có chút do dự, sau đó cũng đứng lên đẩy ghế bàn cơm lại, đi đến trước mặt Chu Đình Dực, dẫn hắn lên căn phòng bên trái trên lầu hai.

“Đây, bên phải là đồ của tôi, anh có thể để trong ngăn tủ bên trái.” An Tự điềm đạm nói.

“À, cảm ơn.” Chu Đình Dực mở cửa, nói lời cảm ơn, mang vali hành lý vào phòng chứa đồ.

An Tự làm xong nhiệm vụ, không muốn ở lại đây lâu, dự định về phòng làm việc đọc sách thư giãn, kết quả vừa mới xoay người đã bị gọi lại.

Cậu nghiêng người, nhìn Chu Đình Dực lần nữa xuất hiện ở cửa phòng thay đồ, đang đứng khoác tay dựa vào khung cửa, vì thế cậu lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Đình Dực ăn mặc đơn giản, áo hoodie và quần thể dục, khác hẳn so với những bộ đồ sang trọng và bộ âu phục trắng trong trí nhớ của An Tự, chỉ là một bộ quần áo bình thường, nhưng lại làm Chu Đình Dực vai rộng chân dài toát ra khí chất ưu việt.

“Tôi nghe nói hai chúng ta đã kết hôn.”

An Tự không nghĩ Chu Đình Dực sẽ nói chuyện này, cậu im lặng, không để ý rằng giọng nói của mình có chút căng thẳng: “... Nên là?”

Chu Đình Dực bình tĩnh nhìn An Tự một lát, không giống như đang đánh giá, theo cảm nhận của An Tự, nó chỉ giống như ánh mắt nhìn chăm chú bình thường.

“Vậy nên chúng ta hãy sống hoà thuận với nhau nha, An Tự… Tiên sinh.”