Beta: Chang
Từ khi xuất viện, An Tự đã có vài ngày được yên bình nhàn nhã, lâu lâu Tôn Mân sẽ qua thăm, kể cho An Tự nghe những chuyện mà bản thân An Tự chẳng thể nhớ nổi, Hà Lạc Thư ngày nào cũng tới, có khi sẽ làm việc tại đây, An Tự ở bên cạnh quan sát học tập.
Sáng nay sau khi An Tự tản bộ về nhà, ăn một ít cơm sáng, sau đó tới phòng làm việc để học tập một số công việc liên quan đến công ty của mình.
An Tự trong phòng làm việc hai tiếng liền, cậu đứng lên giãn cơ một chút, chuẩn bị đi đến nhà bếp lấy cốc nước.
Vừa mở cửa phòng ra, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa, An Tự nghĩ là Tống Niên vừa ra ngoài đã quay lại, nên khoác tay chống ở lan can lầu hai nhìn xuống dưới, chuẩn bị chào hỏi Tống Niên.
Người đi vào đúng thật là Tống Niên, khoé môi An Tự hơi cong lên, đang định mở miệng gọi “ông Tống”, thì bỗng nhận ra Tống Niên không đóng cửa, mà nghiêng người sang một bên, còn hơi cúi người kính trọng với phía ngoài cửa.
An Tự dừng miệng, có chút khó hiểu cau mày lại.
Chỉ thấy có một người đàn ông vóc dáng rất cao đi vào, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, từ góc nhìn của An Tự thì căn bản không thể nhìn thấy được mặt của đối phương.
An Tự tò mò đứng dậy, dự định đi xuống xem thử, ai ngờ người đàn ông dưới lầu sau khi nói lời cảm ơn với Tống Niên xong, đã trực tiếp cởi mũ ra.
Mái tóc đen từ đỉnh đầu trượt xuống vì mất đi sự đè nén của mũ, những sợi tóc nhỏ che đi đường cong sắc nét trên khuôn mặt, mi cong mũi thẳng, đôi môi đầy đặn xinh đẹp đầy vẻ quyến rũ.
Tiếp đến, đôi lông mày rậm kia chậm rãi nhấc lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước, trong nháy mắt bắt trọn vẻ mặt đầy kinh ngạc của An Tự.
An Tự thật sự bất ngờ, vì cậu không hề nghĩ tới, cậu vậy mà lại gặp Chu Đình Dực vào lúc này!
Không sai, người đàn ông đứng dưới lầu đó chính là người chồng hợp pháp của cậu, đồng thời cũng là người mà cậu ghét nhất - Chu Đình Dực.
An Tự theo bản năng vươn tay đỡ lấy lan can trước người, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Đình Dực, đồng thời chuông cảnh báo trong lòng cũng vang lên dữ dội.
Nếu có thể thấy lớp phòng bị của An Tự, thì chắc hẳn lúc này xung quanh người cậu toàn là gai nhọn.
Nhưng ngoài dự đoán của An Tự, người dưới lầu cũng chỉ ngước lên liếc mắt một cái rồi quay đi, cùng cười nói với Tống Niên đi vào.
An Tự: “…?”
An Tự nhẹ nhàng nheo mắt lại, động não phân tích một chút ý nghĩa hành động vừa rồi của Chu Đình Dực, cuối cùng một suy đoán không tốt đẹp gì từ từ hình thành.
“Ồ, cậu chủ làm việc xong rồi sao? Vừa lúc Chu tiên sinh trở về, lâu rồi hai người chưa gặp mặt nhỉ?” Tống Niên đang nói chuyện vui vẻ với Chu Đình Dực, thì nhìn thấy An Tự đang từ trên lầu đi xuống, vậy nên ôn nhu nói.
An Tự chỉ gật đầu nhẹ chứ không đáp lời Tống Niên, cậu nhìn chằm chằm vào Chu Đình Dực, từng bước từng bước lại gần Tống Niên. Vì khoảng cách gần nên cậu phải hơi ngẩng đầu lên, như vậy mới có thể thấy được đôi mắt tràn ngập ý cười của Chu Đình Dực.
“...”
An Tự hơi hé miệng, nhưng sau đó lại mím môi, vì sâu trong tận đáy lòng cậu đã hiện ra bảy bảy bốn chín cách chào hỏi, nhưng lại phát hiện không có cái nào phù hợp để cậu có thể nói ra.
“Chào.”
Ngay khi An Tự đang rối rắm, không biết nên mở lời để phá tan sự nghi hoặc của Tống Niên cùng màn gặp gỡ đầy xấu hổ này hay không, không ngờ rằng người mở miệng trước lại là Chu Đình Dực, giọng nói trầm thấp dễ nghe trong giấc mơ giờ đây lọt vào trong tai An Tự ở hiện thực, mang theo một chút khàn khàn không có trong mơ.
An Tự: “?”
An Tự thoáng ngây ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại, đè nén những nghi ngờ trong lòng xuống, điềm đạm nói: “Ừm… chào anh.”
Trong bầu không khí xấu hổ giống như đang bị phóng đại này, ngoài việc cảm thấy bất an ra, thì An Tự còn cảm thấy có điểm không đúng.
Cũng may là tài xế xách theo hành lý vào, nói một câu “Làm phiền rồi”, lúc đó mới phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Vậy nên mọi người đã vội vàng đi thu dọn hành lý của Chu Đình Dực, đến khi tài xế lái xe rời đi, cửa biệt thự được Tống Niên đóng lại, An Tự mới im lặng đánh giá Chu Đình Dực lần nữa.
Chu Đình Dực trong trí nhớ và hiện tại vừa giống vừa không giống, nhưng cũng không khác biệt lắm so với đoạn video kết hôn An Tự đã từng xem.
Chu Đình Dực khi học đại học để tóc dài, ở sau đầu luôn có một búi tóc, tóc rơi xuống che đi khuôn mặt vẫn không thể che đi sự đẹp trai của hắn.
Tuy rằng bây giờ tóc của hắn cũng hơi dài, nhưng vì khí chất có chút thay đổi, vậy nên trông hắn bớt ngỗ ngược và thoải mái hơn.
Dường như biết được có người đang đánh giá mình, sau khi đổi sang dép lê, xách hành lý của mình vào, hắn nhìn An Tự, nhẹ nhàng nói: “Chào cậu? Hay là phải nói là ‘đã lâu không gặp’ ? Nhưng tôi xin lỗi trước nhé, thật ra tôi bị mất trí nhớ, cho nên coi như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Cách nói chuyện của Chu Đình Dực cũng không khác mấy so với trong trí nhớ của cậu, đều mang theo ý cười, kiểu nói chuyện này của hắn luôn có thể khiến cho một đám người có cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.
Nhưng An Tự hoàn toàn không có cảm giác tắm mình trong gió xuân đó, bây giờ cậu chỉ cảm thấy vô cùng hoang mang và kinh ngạc.
Lần đầu tiên gặp mặt?
Đại não An Tự không ngừng suy đoán.
Thấy biểu hiện của Chu Đình Dực, thật sự không giống với kẻ điên trước kia luôn làm những chuyện ngu ngốc xung quanh cậu, sự xa lạ trong lời nói của hắn không giống giả vờ.
Hơn nữa theo những gì An Tự biết về hắn, khi tiếp xúc với người lạ, hắn càng cười chân thành hơn một chút.
Giống như bây giờ vậy.
Chẳng lẽ Chu Đình Dực bởi vì mất trí nhớ, thật sự đã quên mất cậu?
An Tự vẫn không tin vào suy đoán của mình cho lắm.
Lỡ hắn chơi cậu thì sao? Dù sao người này cũng có tiền án thần kinh lâu năm.
“Ừm, tôi biết rồi…” An Tự không cởi mở với người khác cho lắm, huống hồ đây còn là Chu Đình Dực, người đã để lại nhiều ác cảm trong lòng cậu, vậy nên cậu đành phải quay qua cầu cứu Tống Niên.
Tống Niên nhận thấy ánh mắt của cậu chủ nhỏ nhà mình, đầu tiên là nở nụ cười trấn an cậu, sau đó nhìn qua Chu Đình Dực, cầm lấy vali hành lý trong tay hắn: “Chu tiên sinh đi đường dài chắc hẳn đã mệt, cậu đi nghỉ chút đi, lát nữa 12 giờ sẽ ăn cơm trưa. À thưa cậu chủ,...” Nói đến đây, Tống Niên quay qua nói với An Tự: “Hôm nay nhà dì Vương có việc nên không đến được, tôi định đặt đồ ăn ở ‘Gia Phúc Lâu’, cậu thấy có ổn không?”
An Tự nghe xong thì gật đầu, đáp một câu “Không thành vấn đề”.
Sau đó Tống Niên lại chu toàn hỏi ý kiến của Chu Đình Dực, trên mặt Chu Đình Dực tươi cười phải gọi là hoàn mỹ không một khuyết điểm, vui vẻ đồng ý.
Vấn đề cơm trưa đã được giải quyết xong, Tống Niên mời hai người ngồi sofa nghỉ ngơi.