An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 5: Cậu say rồi, An Tự

Edit: Bas Beta: Chang

“Để tôi ra.” Giọng nói của An Tự lạnh như băng, nhưng bởi vì uống rượu, lại trở nên vô cùng mềm mại.

“Được thôi…” Đối phương nhướng mày, nhưng không hề có ý định di chuyển.

“Ưm…”

An Tự cắn đầu lưỡi, cậu lắc lắc cái đầu đang choáng váng, giây tiếp theo đột nhiên trở nên thô bạo, không hề báo trước kéo cổ áo sơ mi của người đang ngồi trước mặt, sức lực có chút lớn, tất cả mọi người đều có vẻ ngạc nhiên.

“Cậu…” Hơi thở của An Tự có phần nặng nề, hơi thở nóng hổi phả ra chạm vào một làn da khác, còn bay ngược lại, hoà vào hơi thở của người kia, làm cho tâm tình của An Tự càng ngày càng cáu kỉnh.

“Tôi thế nào?”

Đôi môi xinh đẹp thốt ra những lời nói đó, An Tự nắm chặt bàn tay còn lại của mình.

“Đừng có mà quá đáng.”

“Tôi không có mà…”

Những lời này vừa nói ra, cổ áo trong tay cậu đồng thời nâng cao lên. An Tự vô thức lùi lại kéo dãn khoảng cách, lực đạo trên tay không tự chủ được mà yếu đi. Trong giây phút lơ đãng này, tư thế áp chế vừa rồi của cậu ngay lập tức bị đảo ngược.

Bức tường phía sau được xây bằng gạch pha lê màu đen, hơi lạnh lẽo, còn có chút tối tăm.

An Tự bị áp lên mặt tường, bởi vì uống rượu nên chẳng còn bao nhiêu sức lực, lúc này khó có thể cử động được.

“Buông ra!” An Tự dùng hết sức lực đẩy vào ngực đối phương, nhưng bộ ngực này lại giống như một bức tường khác, vừa nóng hổi vừa chắc chắn.

“An Tự ơi An Tự, sao cậu lại thú vị như vậy chứ…”

Tiếng thì thầm nhẹ nhàng, nghe giống như lời thì thầm của tình nhân, hơi nóng phả lên cần cổ và vành tai không được áo sơ mi che chắn của An Tự.

An Tự bị trêu đùa rùng mình một cái, theo bản năng chống cự. Lực tay đột nhiên tăng lên, kết quả giây tiếp theo, cổ tay cậu đã bị một đôi bàn tay lớn hơn kìm lại, hai tay bị ấn trước ngực không thể nào cử động được.

“Đừng có làm loạn.” Khác với lúc nãy, giọng nói lần này rõ ràng trầm thấp hơn, tràn đầy sự cảnh cáo nguy hiểm.

L*иg ngực An Tự phập phồng, cậu tức giận ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang lóe sáng, nhưng không quá rõ ràng ẩn trong bóng tối của người trước mặt.

“Cậu…”

“Cũng đừng nói gì cả, nếu không tôi sẽ hôn cậu.”

“Cậu điên à? Cậu…” Đột nhiên khoảng cách bị rút ngắn lại, An Tự trở nên chết lặng trong giây lát, cậu không thể tin được mở to hai mắt. May mắn là độ ấm trong tưởng tượng không hề rơi xuống.

“Cậu uống say rồi, An Tự.”

An Tự cảm thấy mình sắp điên rồi, bởi vì khi người trước mặt mở miệng nói chuyện, cậu mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó đang chạm lên môi mình, mặc dù chỉ là cảm giác chạm nhẹ như lông vũ rơi xuống đất, nhưng lại làm cho cậu cảm thấy tê dại.

An Tự mím chặt môi, đôi mắt sáng trong tỏ vẻ bướng bỉnh.

“Buông tôi ra…” Giọng nói của cậu dường như đã khàn đi vì rượu: “Tôi nói cậu buông tôi ra, Chu Đình Dực…”



Xe đẩy y tế va vào đuôi giường phát ra âm thanh “két két” chói tai, An Tự chầm chậm mở mắt ra, đột nhiên cảnh tượng trước mặt quay cuồng, cậu vội vàng nhắm chặt mắt lại.

“Xin lỗi xin lỗi, tôi làm ồn đến anh rồi, thật sự rất xin lỗi…” Cô y tá nhỏ sợ hãi vội vàng nói xin lỗi, An Tự căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, một lúc sau, đợi đến khi triệu chứng chóng mặt đã dịu đi một chút, cậu mới khàn giọng an ủi cô: “Không sao đâu, không cần xin lỗi…”

Cô y tá nhỏ cảm thấy như được đại xá, đứng tại chỗ tự mình kiểm điểm, lúc này mới vui vẻ trở lại giúp An Tự thay quần áo.

Động tác của cô y tá nhỏ rất nhẹ nhàng, An Tự hơi nghiêng người, liếc nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, nhìn thấy hai con chim nhỏ đang vờn nhau dưới bầu trời.

“Chu Đình Dực…”

“Anh nói gì cơ? Thật ngại quá tôi vẫn chưa nghe rõ, có thể nói lại một lần nữa không?”

Nhớ lại giấc mơ vừa hoang đường vừa hỗn loạn kia, An Tự vô thức mím chặt môi, do dự hết lần này đến lần khác mới quyết định hỏi ra một câu: “Chu Đình Dực… bây giờ vẫn tốt chứ?”

An Tự hỏi như vậy, là bởi vì Hà Lạc Thư nói Chu Đình Dực cũng đang chữa trị ở bệnh viện này.

“À, anh nói ngài Chu sao? Anh ấy còn chưa tỉnh lại, nhưng mà bác sĩ trị liệu nói tình trạng của anh ấy tốt hơn nhiều rồi, hiện tại vẫn còn hơi yếu nên vẫn chưa tỉnh, anh đừng quá lo lắng.” Cô y tá nhỏ dường như rất biết ý, nói rõ tình trạng của Chu Đình Dực từ đầu đến cuối cho An Tự nghe.

“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

“Anh không cần khách sáo ạ.”

An Tự khẽ cau mày, cơn đau nhức trên vai và lưng truyền tới vì bị cọ vào trong quá trình thay quần áo, hai con chim nhỏ ngoài cửa sổ đã sớm bay đi mất từ lâu.

Cậu bị điên rồi, vậy nên mới lo lắng cho tên thần kinh Chu Đình Dực.

—----------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Chu nhà chúng ta không tra cũng không biếи ŧɦái nhé, cậu ấy chỉ là có chút điên mà thôi.