An Tổng, Có Thể Đừng Ly Hôn Không?

Chương 4: Uống với tôi một ly?

Edit: Bas Beta: Chang

“Uống với tôi một ly? Cậu có uống rượu không? Nếu không uống thì tôi gọi giúp cậu một ly nước ép…”

“Không cần. Nếu như tôi nhớ không nhầm, chúng ta không thân.”

Người kia bị ngắt lời một cách lạnh lùng, cũng không hề tỏ ra tức giận, lời nói lại có phần ngả ngớn đùa cợt: “Tôi rất đáng thương luôn đó, hôm nay không có ai đi cùng tôi, cậu nhìn xem, bọn họ đều có đôi có cặp.”

Nói mình đáng thương, nhưng giọng điệu lại chả đáng thương chút nào, thậm chí còn vô cùng thiếu đánh.

An Tự không đáp lại, muốn từ chối bằng cách im lặng.

“Haizz…” Người con trai cao hơn An Tự một chút bày ra vẻ mặt đau khổ, thở dài một tiếng, lại nói: “Mấy ngày trước Mạnh Khiêm còn đến chỗ tôi nghe ngóng tin tức của cậu, những người khác cũng đến, là ai nhỉ? À, Lâm Lâm, cô ấy rất thích cậu đó… nhưng cậu yên tâm, tôi vô cùng cẩn thận với lời nói của mình, không để lộ bất cứ thứ gì. Nhưng hiện tại tôi cảm thấy các cậu như thế cũng rất tốt đó chứ, cùng nhau đi học này, cùng làm thí nghiệm, cuối tuần còn cùng nhau hẹn hò… đều rất tốt nhỉ? Cậu nói xem có đúng không, An Tự?”

Trên đời này, An Tự ghét nhất là những kẻ làm đến phiền cậu, những cô gái đó đã nhắm vào cậu gần một học kỳ rồi. May mắn là cậu đã sớm cảnh cáo những người xung quanh không được ăn nói linh tinh, bản thân cũng rất cẩn thận lời ăn tiếng nói, như vậy mới không bị mấy cô tiểu thư không sợ trời không sợ đất đó làm phiền.

Nhưng hiện tại, trong lời nói kia còn mang theo ẩn ý ngầm đe dọa, hơn nữa chỉ là uống một ly mà thôi, không có chuyện gì lớn. Vậy nên An Tự quyết định áp dụng nguyên tắc ít đi một chuyện còn hơn nhiều thêm một chuyện, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cậu không nói lời nào, xuyên qua đám đông ồn ào đi đến một góc tương đối yên tĩnh của quầy bar, chọn một vị trí cách sàn nhảy xa nhất nằm trong góc, ngồi lên chiếc ghế đẩu cao.

Cho đến khi chiếc ghế bên cạnh cũng bị kéo ra, một giọng nói thành thục gọi đồ uống vang lên, An Tự mới cảm thấy không phải mình đang bị điên.

Chắc chắn cậu đã bị cái nơi ồn ào này làm cho điên rồi.

“Một ly tequila, một ly nước ép hoa quả.”

“Không cần đâu, giống cậu ấy là được.”

Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, rõ ràng âm thanh lớn đến kinh người, nhưng An Tự khẳng định bản thân nghe rõ mồn một tiếng cười ấy.

Câu nói tiếp theo vang lên, kèm theo một điệu cười lanh lảnh: “Vậy thì làm theo ý cậu ấy đi.”

An Tự dựa vào ánh đèn nhấp nháy hỗn loạn của quán bar, cẩn thận quan sát chất lỏng đang được đựng trong ly thuỷ tinh trước mặt, nhìn không ra nó có màu sắc gì, chỉ có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí.

Người ngồi bên cạnh đã bắt đầu uống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm ly rượu, ngẩng đầu uống một ngụm, yết hầu theo động tác này trượt lên trượt xuống.

An Tự thu lại tầm nhìn, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Cậu cầm ly rượu lên, khi miệng ly lành lạnh dựa gần vào viền môi dưới, có thể ngửi thấy mùi rượu nồng hơn rất nhiều.

An Tự chớp chớp mắt, trong lòng đang đếm ngược từ số năm, đợi đến khi đếm đến một, cậu hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí bắt đầu uống.

Hương rượu cay nồng trong nháy mắt càn quét vị giác, mang theo sự đau rát nóng bỏng lướt qua đầu lưỡi, cổ họng, một đường đi xuống, toàn bộ thực quản giống như đang bị thiêu đốt.

“Khụ khụ khụ…”

Ly rượu được đặt mạnh xuống mặt bàn làm bằng đá của quán bar, vang lên một tiếng “cạch”, An Tự ôm ngực ho khan, ho đến nỗi không biết trời trăng mây đất gì.

“Được rồi được rồi, uống vội như vậy để làm gì…”

Sau lưng hình như có một bàn tay đang không ngừng vỗ nhẹ, An Tự ho đủ rồi mới sực tỉnh lại, ngồi thẳng dậy tránh khỏi bàn tay kia.

Lần đầu tiên trải nghiệm uống rượu không được tốt cho lắm, An Tự quyết định sau này tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.

Cậu dựa người vào lưng chiếc ghế đẩu cao, điều chỉnh lại hô hấp, đôi mắt đen láy giống như đang được phủ một tầng hơi nước mỏng manh, đang nhìn chằm chằm vào người bên cạnh.

“Tôi có thể đi được chưa?”

Ly rượu còn lại cũng được đặt lên quầy bar, không nặng nề và gấp gáp như An Tự, âm thanh tinh tuý vang lên hoàn toàn khác với âm thanh sắc bén vừa rồi, có thể thấy được người này vô cùng bình tĩnh.

“Cứ tự nhiên.”

An Tự cảm thấy choáng váng, cậu đứng dậy, chiếc ghế được dịch về phía sau theo động tác của cậu, nhưng còn chưa kịp đi ra đã bị một vật thể không xác định chặn lại.

An Tự không để ý, choáng váng muốn đẩy chiếc ghế đẩu cao kia ra để đi khỏi quầy bar, vừa bước một bước nhỏ đã bị một đôi chân dài chặn ngang lại.

“...”

An Tự cảm thấy chủ nhân của cái chân này nhất định là đang trêu đùa mình, giống như thầm đánh giá một con cún nhỏ đang choáng váng chạy quanh trong l*иg.

Nhưng bây giờ đầu cậu đang choáng đến không chịu nổi, bộ não vốn dĩ thông minh nhanh nhạy, bây giờ gần như đã ngừng hoạt động. Thế nên cậu động não, quay người, dự định đi ra từ phía khác.

Nhưng hình như cậu đã quên mất, bên còn lại là tường, không thể đi ra từ đó được, trừ khi kéo chiếc ghế đẩu cao kia ra, nhưng chiếc ghế đó đang bị đôi chân dài kia cản lại.

Đôi khi mọi chuyện trở nên thật trớ trêu, dù sao vị trí này cũng là do cậu tự mình chọn.

An Tự quay người lại, cậu không muốn nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ trêu đùa của người kia. Cậu cụp mắt, nhưng ánh mắt lại vô tình rơi xuống bàn tay xinh đẹp đang vuốt ve chiếc ly thuỷ tinh, đốt ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng vuốt thành ly, gõ gõ vài lần giống như đang chơi đàn piano.