Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 7: Truy Cầu

Chất liệu vải sơ mi trắng của bộ đồng phục rất thoáng khí, bị nước thấm ướt dán sát vào làn da trắng nõn, lộ ra một khung cảnh gần như tuyệt mỹ.

Yết hầu khẽ động, Ayres cởϊ áσ khoác ra, động tác thô lỗ ném lên đầu Minh Khê.

"Hả?" Minh Khê theo bản năng đón lấy áo khoác, trong nháy mắt cảm nhận được hơi ấm thuộc về Ayres, khiến cả người cậu ấm áp hẳn lên, cậu khoác áo khoác vào ôm lấy hai ống tay áo rộng thùng thình, ngẩng mắt cười: "Cảm ơn anh nha, Ayres."

Có lẽ là bị lạnh, khóe mắt đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi ửng đỏ, mang theo hơi nước như sắp khóc.

Ayres không nói gì, xoay người rời đi.

Tối hôm đó, Minh Khê giặt sạch áo khoác của Ayres rồi đem phơi, sáng sớm hôm sau sờ vào áo khoác thấy vẫn chưa khô, cậu lại chạy đến phòng bếp nấu cháo, vừa múc xong, quay đầu lại nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa phòng bếp, trong khoảnh khắc cậu tưởng mình hoa mắt.

"Ayres?"

"Ừ." Ayres tóc vàng óng ả, cúc áo đồng phục chỉnh tề, đứng thẳng tắp, anh đưa tay ra, thấy Minh Khê vẫn còn đang ngẩn người, anh chủ động nhận lấy bát cháo, sau đó ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh từ tốn ăn.

Minh Khê vui mừng đến mức suýt chút nữa xoay vòng tại chỗ, cậu xoa xoa tay, thầm nghĩ, thì ra Ayres thích ăn cháo thịt nạc thế.

Đợi Ayres ăn xong, Minh Khê hỏi: "Ayres, buổi chiều anh có muốn ăn gì không?"

"Không."

"Được rồi."

.

Mùa thu trên Hoang Tinh đã đến hoàn toàn, Minh Khê phát hiện Ayres có chút kỳ lạ, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào thì cậu lại không nói rõ được, cậu nhìn Ayres đang cúi đầu uống cháo, lo lắng hỏi: "Ayres, anh bị ốm sao?"

Ayres dừng lại nhìn cậu, Minh Khê cảm nhận được trong đôi mắt lam băng kia một loại cảm xúc khiến cậu sợ hãi, khiến cậu nhớ con dã thú đã gặp trên Hoang Tinh, hung ác, lạnh lẽo... mang theo du͙© vọиɠ tàn bạo, cậu theo bản năng đổi chủ đề: "Hôm qua Crick bắt sống được một con dị thú về, rất đẹp, giống báo tuyết, cũng không biết anh ấy tìm thấy ở đâu, thật lợi hại."

"Bốp." Ayres đặt mạnh chiếc thìa xuống, anh, người luôn ăn uống tao nhã, lần đầu tiên phát ra âm thanh thất lễ như vậy, anh đứng dậy, đôi mắt lam từ trên cao nhìn xuống Minh Khê.

Minh Khê giật mình, im bặt, lo lắng hỏi: "Anh ăn no rồi sao, Ayres?"

"Chưa." Giọng điệu của Ayres vô cùng cứng nhắc, không đợi Minh Khê nói gì đã bước ra khỏi phòng bếp, để lại cho Minh Khê một bóng lưng lạnh lẽo.

"Sao vậy nhỉ?" Đợi đến khi Minh Khê mờ mịt đuổi theo ra ngoài, Ayres đã đi mất.

Lá vàng rơi rụng, phủ kín một lớp dày trên nền đất trống trải của doanh trại.

Buổi chiều tà, ngay khi cỗ máy móc của Ayres vừa đáp xuống cửa, Minh Khê đã vội vàng tiến đến: "Ayres..."

Cậu có chút do dự, dè dặt quan sát sắc mặt của Ayres.

Ayres lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái, sau đó sải bước thẳng vào doanh trại, không hề dừng lại. Khuôn mặt tuấn tú hiếm khi lộ ra vài phần mệt mỏi, mái tóc vàng lòa xòa trên trán, đôi mắt hơi đỏ.

Minh Khê lo lắng vô cùng, bám theo từng bước chân của anh: "Hình như anh bị sốt rồi, tôi đi cùng anh đến phòng trị liệu nhé, được không?"