Miệng búp bê trừ hàm răng còn có một màu đỏ tươi, tiếng cười ha ha vang vọng khắp nhà.
Lưu Hồng Bình không kịp thét ra tiếng hét chói tai, ngón tay Bùi Túc đã nắm chặt, con búp bê đó đã thành bụi phấn màu trắng, rơi trên mặt đất.
Còn chưa đợi Lưu Hồng Bình thở phào nhẹ nhõm, trong nhà lại vang lên tiếng khóc của trẻ con, tiếng gào bén sắc nhọn chấn động làm cho Diệp Cẩn Bạch đau tai, Lưu Hồng Bình che miệng lại, trơ mắt nhìn vô số búp bê chui ra từ những chỗ thường ngày khó quét dọn.
Ngũ quan của những con búp bê này sinh động như thật, mỗi còn đều có gương mặt tinh xảo.
Bọn nó nhắm mắt lại, sử dụng tay chân bò trên mặt đất, nhếch môi gào khóc, đầu lưỡi đỏ tươi được tôn lên dưới hàm răng trắng bóc.
Cho dù là thanh âm thanh thúy của trẻ con, nhưng cùng vang lên, cũng biến thành tạp âm, đặc biệt là tiếng khóc mang theo vài phần khàn khàn, làm người nghe cả người rét lạnh.
Lưu Hồng Bình che miệng gian nan nhịn xuống tiếng thét chói tai, miễn cưỡng bình tĩnh lại xong hỏi: “Đây là thứ gì?”
Diệp Cẩn Bạch cũng chưa từng thấy, cậu ngồi xổm xuống, cầm một con búp bê lên, búp bê lập tức mở to mắt, quay đầu há mồm, Diệp Cẩn Bạch kịp thời ném nó ra ngoài, nếu không đã có thể bị cắn một ngụm.
Bùi Túc nhìn thấy bất đắc dĩ, đi tới cầm khăn lau tay cho cậu: “Em sao lại nhanh tay như vậy, một hai cứ phải cầm lên xem.” Những con búp bê đó không biết bò trên đất bao lâu, chỗ nào cũng là bụi, cũng không chê bẩn.
Diệp Cẩn Bạch ngoan ngoãn nghe anh giáo huấn, một tay mặc cho anh nắm, ánh mắt trong trẻo nhìn những con búp bê đó: “Tiên sinh, những thứ này là cái gì?” Kỳ thật xem nhẹ cảm giác quỷ dị, những con búp bê này còn rất xinh đẹp.
Bùi Túc liếc nhìn dưới đất một cái, nói: “Chỉ là búp bê cô nhi mà thôi.” Trong mắt anh phản phất như bốc lên một ngọn lửa, búp bê kêu khóc không ngừng trong nhà lập tức bị tiêu hủy toàn bộ, tro màu trắng bị yêu lực cuốn ra ngoài cửa sổ, trong chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại một con búp bê bị Diệp Cẩn Bạch cầm lên đó.
Thai nhi sau khi thành hình bị cường ngạch phá bỏ, oan hồn trẻ nhỏ không được yên giấc ngàn thu sẽ biến thành tiểu quỷ làm việc ác, nhưng búp bê cô nhi lại đem những oan hồn của trẻ nhỏ cất vào vật chứa đặc chế, nếu như búp bê cô nhi bị đặt vào trong nhà, một khi trong nhà có phụ nữ mang thao, những con búp bê cô nhi này sẽ cắn nuốt linh hồn thai nhi chưa thành hình, rồi tự mình thay thế.
Vẫn may trong nhà này mấy năm nay chưa có thêm nhân khẩu.
Diệp Cẩn Bạch nói: “Vậy vừa nãy những linh hồn anh nhi được ký túc trong những con búp bê anh vừa tiêu hủy thì làm thế nào bây giờ?”
Bùi Túc nói: “Quỷ anh nhi đều bị câu ở bên ngoài, vừa nãy đã thông báo cho Lâu Triệt, nhiều quỷ hồn anh nhi bị chế tạo thành búp bê cô nhi như vậy, gần đây hẳn là có yêu nghiệt tác quái, phải thông báo cho Lâu Triệt giải quyết, chúng ta không tiện ra tay.”
Diệp Cẩn Bạch lúc này mới nhớ ra Du Trung là địa giới của Lâu Triệt, Bùi tiên sinh thân là đại yêu tọa trấn Phái Thị, quả thật không tiện quản địa giới của người khác.
Cậu gật đầu, quay đầu trấn an Lưu Hồng Bình chịu kinh sợ.
Lâu Triệt đến rất nhanh, đi sau còn có Lục Kính Thập vẻ mặt nghiêm túc.
Còn lại một con búp bê cô nhi bị Diệp Cẩn Bạch dùng khăn của Bùi Túc trói lại đặt dưới chân bàn, đang nhắm mắt gào khóc.
Loại quỷ anh nhi này không có suy nghĩ, chỉ là theo bản năng muốn giáng sinh ở thế giới này, vì chuyện này mà không tiếc gϊếŧ chết thai nhi bình thường, thậm chí sẽ làm nữ tử độc thân từ không có thành có, hoài thai một cái thai quỷ, thai quỷ sẽ hao tổn lượng lớn nguyên khí của người mẹ, thường vào lúc giáng sinh sẽ gϊếŧ chết người mẹ.
Lưu Hồng Bình có thể nào cũng không ngờ trong nhà lại có thứ đáng sợ như vậy, khóc không thành tiếng, rõ ràng bị dọa không nhẹ, bất lực mà nắm lấy góc áo của Diệp Cẩn Bạch.
Sau khi Lâu Triệt đến, quan sát một vòng trong nhà, sau khi có được sự cho phép của Lưu Hồng Bình, mở cửa một phòng ra, từ trong đó lôi ra được một con chồn trọc đầu.
Anh ta ném con chuồn rầm một tiếng xuống đất, con chồn mất hơn phấn nửa lông tóc cuộn tròn cơ thể, vùi đầu vào bụng, toàn thân run bần bật dưới khí tràng áp bạch của đại yêu.
Lâu Triệt cầm khăn chậm rãi lau tay, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Đến mỗi cọng lông tóc của con chuồn đều tản ra sự sợ hãi, nghe vậy run rẩy ngẩng đầu: “Tôn.....tôn chủ.”
Lâu Triệt nói: “Đây chính là thứ tá túc trong nhà bà, dẫn đến vận khí nhà bà đi xuống, cho nên trong nhà bà mới liên tiếp xảy ra chuyện, vẫn may thứ này tu vi không cao, trong nhà mới chưa xuất hiện tang sự.”
Lưu Hồng Bình gật đầu liên tục, cuối cùng cũng biết mấy năm gần đây tại sao lại không ngừng xui xẻo.
Lâu Triệt quay đầu nhìn về phía con chồn: “Biết quy tắc ở chỗ ta không?”
Cả người con chồn cứng đờ ---- yêu giới bình thường không có nhiều quy tắc, nhưng phạm vào bất cứ điều nào đều có khả năng bỏ mạng, bởi vì phạm vào đại kỵ chỗ nào cũng có nhóm đại yêu sẽ phế đi tu vi.
Đại yêu một phương đều có quy tắc một phương.
Quy tắc tượng trưng cho uy nghiêm của đại yêu, một khi xúc phạm liền tức là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đại yêu trấn thủ, cho dù đại yêu này tình cách tốt như Phương Cố, cũng không dễ dàng cho phép mạo phạm như vậy, huống hổ là Lâu Triệt nổi tiếng tàn nhẫn thủ đoạn.
Hơn nữa bên cạnh còn có một sát thần đang đứng.
Trên thế gian này có 9 vị đại yêu chia nơi mà trấn tọa, không quẫy nhiễu lẫn nhau, tu vi sâu nhất là hai vị: Bùi Túc, Lâu Triệt. Bùi Túc trừ bỏ mỗi giáp lại tổ chức một lần yến tiệc Quỳnh các, thì hiếm khi hiện thân, nhưng vị này yêu lực uy hϊếp tuyệt đối không dưới Lâu Triệt.
Thậm chí bởi vì quá mức thấp điệu, cho nên vị đám tiểu yêu phía dưới đồn dãi hỉ nộ vô thường, tính tình thích gϊếŧ chóc.
Điểm chú ý của Diệp Cẩn Bạch bị lệch đi, cậu nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, tại sao cái đầu của nó lại bị trọc?” yêu quái cũng bị rụng tóc?
Bùi Túc nào có biết, đối với vấn đề này anh không hề quan tâm, nhưng Diệp Cẩn Bạch tò mò, anh liền liếc nhìn con chồn, nói: “Trả lời.”
Con chồn vội vàng bò dậy, xoay người dập đầu liên tục với Diệp Cẩn Bạch: “Thưa ngài, một thân lông bị rớt này là do Lưu Hồng Bình làm bỏng.”
Bùi Túc ra hiệu bảo nói rõ.
Con chồn nói: “6 năm trước, tiểu nhân lần đầu tiên vào thành, đói bụng vài ngày sau đó đi qua nhà Lưu Hồng Bình, ngửi thấy mùi thịt thơm, tiểu nhân, tiểu nhân nhất thời bị quỷ ám mà đi vào ăn trộm thịt......” nó nhanh chóng cúi đầu, bộ dáng sám hối, dưới đáy mắt lại hiện lên sự phẫn nộ, lời nói lại vô cùng cung kính, “Rõ ràng chỉ là một miếng thịt, lại bị Lưu Hồng Bình dùng một nồi dầu nóng lột mất lông da nửa người, tiểu nhân vội vàng chạy ra người tỏa ra yêu khí, lại vị đạo sĩ bắt được, suýt nữa mất mạng.”
Lưu Hồng Bình nghe vậy có chút áy náy. Mặc dù chồn không phải là nhân loại, nhưng cũng không nên vì một miếng thịt mà trả giá nửa cái mạng, có điều bà lúc đó cũng không phải là cố ý hắt dầu, bởi vì tốc độ chồn quá nhanh, bà bị dọa mới đánh đổ nồi, lúc này nồi dầu mới bị hắt ra.
Có điều những năm này chồn cũng từ nhà bọn họ lấy đi rất nhiều thứ đã vượt qua chuyện bà thiếu nợ nó, Lưu Hồng Bình tuy rằng lương thiện, nhưng cũng không có thể thận sự như vậy mà buông tha cho con chồn, ít nhất thì phải chịu một chút giáo huấn.
Nhưng chồn là yêu quái, bà thật sự không làm gì được nó.
Nhưng đường đàn ông trẻ tuổi vừa mới bước vào quả thật không phải là bộ dáng dễ nói chuyện, bà nhìn không ra tính tình của Lâu Triệt, nhất thời do dự, không biết ai mới có thể giúp bà một phen.
Bùi Túc và Lâu Triệt nhìn nhau, sau đó cười nói: “Dì không cần lo lắng, thứ này đã phạm vào điều kỵ của Lâu Triệt, sẽ trừng phạt, tóm lại cũng không thể tùy tiện thả đi.” Trừng phạt khẳng định sẽ trừng phạt, còn về có trừng phạt nhỏ hay không thì không thể nói trước được.
Con chồn là yêu quái, đương nhiên biết thủ đoạn của Lâu Triệt, không ngừng dập đầu với Lâu Triệt, kêu to: “Tôn chủ minh giám, tiểu nhân mặc dù có tâm tư trả thù, nhưng cũng chỉ là do chịu sự sai sử của yêu quái khác mới làm vậy!”
Thấy Lâu Triệt không có phán ứng gì, chồn cắn răng lớn tiếng nói: “Tiểu nhân là bị vị ho yêu ở núi Sơn cưỡng bách, cố ý làm loạn nhà Lưu Hồng Bạch, bởi vì nhà bà ta từng thu nhận một nhân loại!”
Diệp Cẩn Bạch đột nhiên quay đầu ---- mấy năm may nhà dì Lưu không thu nhân người khác thì, nhân loại mà con chồn này nói hẳn là chính cậu!
Trên mặt Lưu Hồng Bạch lộ vẻ kinh nghi.
Chuồn quỳ rạp dưới mặt đất, phát run nói: “Nhân loại đó tên Diệp Cẩn Bạch.”
Quả nhiên!
Bùi Túc và Diệp Cẩn Bạch thì thầm vài câu, chuyện này đã liên lụy đến bản thân Diệp Cẩn Bạch, cũng không cần tránh né, nên nhúng tay thì nhúng tay, huống hồ Lâu Triệt cũng không phải là đại yêu không nói đạo lý.
Diệp Cẩn Bạch ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con chồn nói: “Tôi muốn nghe từ đầu đến cuối, một chữ cũng không được bỏ sót!”