Chỉ cần có lòng thì sẽ tìm được, huống chi anh còn đeo ấn chương Chung Linh, có thể cảm nhận được vị trí của Diệp Cẩn Bạch.
Làm trò trước mặt chủ nhiệm lớp cấp 2, Diệp Cẩn Bạch thật sự có cảm giác yêu sớm vị bắt gặp, muốn chạy trốn.
Diệp Cẩn Bạch không dám làm động tác quá lớn, chỉ sợ Trương Bội An phát hiện ra khác thường, cố tình Bùi Túc ỷ vào điểm này, nắm lấy tay cậu vuốt vẻ, ám muội lại câu nhân.
Chào tạm biệt Trương Bội An, Diệp Cẩn Bạch vừa ra khỏi cửa đã trừng mắt nhìn Bùi Túc.
Bùi Túc không nhịn được hôn cậu một cái.
Diệp Cẩn Bạch nói: “Em muốn đi thăm hàng xóm trước đây, anh có muốn đi cùng em không?”
Bùi Túc gật đầu.
Lâu Triệt và Bùi Túc bất đồng với nhau, anh ta không hề sống ở nơi phồn hoa nhất Trung Du, mà ở một tiểu trấn có nhịp sống thong thả, cũng chính là nơi trước năm 16 tuổi Diệp Cẩn Bạch đã ở.
Khoảng thời gian sau khi ba cậu qua đời, ông bà nội vào thời điểm lấy được tất cả tiền bồi thường còn đem bán phòng ở, trước khi học xong cấp 2 đều là dựa vào hàng xóm tiếp tế mới có thể sống tiếp, một nhà đó không biết còn sống ở đây không.
Diệp Cẩn Bạch theo ký ức tìm được ngôi nhà kia, gõ cửa.
Trong lòng cậu kỳ thật rất thấp thỏm lo lắng, e sợ chính mình đến quá muộn đến một câu cảm ơn cũng không kịp nói.
May mắn người mở cửa vẫn là người dì đó.
“Dì Lưu.” Diệp Cẩn Bạch chợt thở phào, ý cười cũng hiện lên mặt.
Lưu Hồng Bình vốn dĩ chỉ kéo ra một khe nhỏ, nhìn thấy là Diệp Cẩn Bạch xong chần chờ nói: “Cậu là?” Bà cảm thấy cậu rất quen mắt, nhưng trước sau không nhớ ra được rốt cuộc là ai.
“Cháu là Diệp Cẩn Bạch, trước đây sống ở cạnh nhà bà, 7 năm trước đã dọn đi, dì còn nhớ không?” Diệp Cẩn Bạch cười nhắc nhở.
Gương mặt đoan trang Lưu Hồng Bình, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười: “Là cháu à, mau đi vào.” Bà kéo cửa ra, ánh mặt trời theo bà chiếu vào nhà, giống như là cái miệng máu gào khóc đòi ăn.
“Vào đi vào đi, còn mang đồ qua đây à?!” trên mặt bà mang theo ý cười, tràn đầy nhiệt tình và ám áp giống như năm đó, vừa nói chuyện vừa mời Diệp Cẩn Bạch và Bùi Túc đi vào.
Diệp Cẩn Bạch đi vào nhà, một cổ âm lãnh dần dần từ mắt cá chân bỏ lên.
Cậu còn nhớ trước đây lúc đến căn nhà này ăn cơm, căn nhà này luôn tràn ngập ấm áp khiến cậu hâm mộ.
Nhân lúc Lưu Hồng Bình đi pha trà, Diệp Cẩn Bạch cẩn thận cảm thụ khí tức trong nhà này.
“Tiên sinh,” Diệp Cẩn Bạch nhỏ giọng nói: “Anh có cảm thấy có gì đó không đúng không?”
Bùi Túc nhỏ giọng đáp lại: “Trong nhà này có cái gì đó.”
Quả nhiên! Trên mặt Diệp Cẩn Bạch không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại đột nhiên lạnh xuống ---- ấm áp không nhiều trong trí nhớ cậu hơn phân nửa đều là đến từ ngôi nhà này, tuyệt đối không cho phép bất cứ phi nhân loại nào phá hư phần yên bình này!
“A!” Trong bếp truyền đến tiếng hét chói tai của Lưu Hồng Bình và tiếng âm thanh thủy tinh rơi vỡ.
Sắc mặt Diệp Cẩn Bạch đột nhiên thay đổi, cũng không rảnh quan tâm đến lễ nghĩ mà đi thẳng vào bếp.
Trong phòng bếp khắp nơi đều làm mảnh vỡ thủy tinh, Lưu Hồng Bình đứng ở bên cạnh bàn bếp, hai tay đều chảy máu, sắc mặt trắng bệch, cơ thể khẽ run rẩy.
“Đừng, đừng động vào, đợi lát nữa dì sẽ quét dọn.” Lưu Hồng Bình vội vàng ngăn Diệp Cẩn Bạch đang muốn cúi người nhặt mảnh thủy tinh.
Diệp Cẩn Trạch tránh tay Lưu Hồng Bình, cười nói: “Không sao, để cháu làm là được, dì mau đi băng bó vết thương đi.”
Bùi Túc phất tay, vết thương trên tay Lưu Hồng Bình từ từ ngừng chảy máu.
Lưu Hồng Bình vội vàng rửa sạch vết thương, kinh ngạc phát hiện máu trên vết thương đã ngừng chảy, thậm chí đến cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều, trong lòng bà tâm sự nặng nề đi lấy băng dán cá nhân, đợi bà về đến phòng bếp, phát hiện thủy tinh dưới đất đã được dọn sạch.
Lưu Hồng Bình rất ngượng ngùng: “Làm phiền cháu rồi.” Diệp Cẩn Bạch nhiều năm như vậy không dễ gì mới đến được một chuyến, thế mà đến một ly trà nóng cũng không được uống.
Lưu Hồng Bình lấy lá trà, đặt trước mặt Diệp Cẩn Bạch.
Bùi Túc tự động đi rửa sạch ly, nói: “Cũng không có đạo lý ngồi để trưởng bối đón tiếp, dì đi nghỉ ngơi đi.”
Động tác trên tay Diệp Cẩn Bạch khựng lại ---- Bùi tiên sinh thân là đại yêu, tuổi tác cũng khôn biết đã bao nhiêu rồi, xưng hô với dì Lưu là trưởng bối.....huống hồ cậu còn chưa từng nghe thấy ai dùng kính ngữ như vậy với ai, nghe có chút kỳ quái thế nào ý.
Bùi Túc có vẻ ngoài đẹp, tính cách cũng tốt, Lưu Hồng Bình rất thích, cũng bị vài ba câu nói của anh dỗ cho vui vẻ cười lớn, đi ra khỏi phòng bếp đến phòng khách nghỉ ngơi.
Diệp Cẩn Bạch không nhịn được hỏi: “Tiên sinh, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Túc nhướng mày: “Tuổi của anh đương nhiên là lớn hơn dì ấy, còn không phải là gọi theo em sao.”
Gọi theo em......Diệp Cẩn Bạch có chút không được tự nhiên hắng hắng giọng, bưng trà nóng đi mất
Bùi Túc trấn định thu dọn phòng bếp, sau đó nhận lấy trà trong tay Diệp Cẩn Bạch ---- nước sôi nóng hắt ra ngoài thể nào cũng thể lột một tầng da.
“Dì, cháu thấy sắc mặt dì không tốt, là thật thể không thoải mái sao?” Diệp Cẩn Bạch bất động thanh sắc hàn huyên xong đi vào chủ đề chính.
Cậu phải biết được trong nhà xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Lưu Hồng Bình dần dần lộ ra vài phần buồn rầu, chậm rãi nói chuyện xảy ra sau khi Diệp Cẩn Bạch rời đi.
Sau khi Diệp Cẩn Bạch rời đi không lâu, căn nhà bị ông Diệp bán đi xảy ra vấn đề, không có người ở đó thời gian tầm hơn một tháng.
Lại qua tầm nửa năm, nhà Lưu Hồng Bình cũng xảy ra chuyện, trước tiên là con gái bà vô duyên vô cớ mà bị ngã, sau đó chồng bà Lý Phương cũng xảy ra tai nạn xe cộ, sức khỏe của bà cũng dần suy yếu.
Không đến một năm, trong nhà cứ đến ban đêm lại nghe thấy các loại thanh âm vang lên, phảng phất như có người mở tiệc giữa đêm, đến sáng sớm đồ trong tủ lạnh đều bị giẫm hỏng, trên mặt đất đều là dấu chân, loại dấu chân nào cũng có, hầu hết đều không phải của con người.
Sức khỏe người trong nhà dần dần trở nên không tốt, công việc cũng bắt đầu không thuận lợi.
Bọn họ có trì độn thế nào cũng phát hiện có gì đó không đúng, chỉ có điều thực sự không có tiền để chuyển đi, chồng bà bệnh triền miên nằm trên giường, sức khỏe của Lưu Hồng Bình cũng không thích hợp làm công việc cường độ cao, sự nghiệp của con gái cũng xảy ra vấn đề, trong nhà thật sự không còn dư chút tiền nào.
Lá trà lấy ra chiêu đãi Diệp Cẩn Bạch và Bùi Túc đều là lá trà mua lúc ăn tết mới mua.
Đã là lá trà tốt nhất trong nhà rồi.
Bùi Túc xoay xoay chén trà, nước trà nóng cũng không làm anh cảm thấy khó chịu, nhẫn ban chỉ trên tay anh dưới ánh mặt trời càng thêm ôn hòa nhưng lại tỏa ra khí tức khiến cho người khác kinh hãi, anh nhìn trong căn nhà này, nóc nhà, tủ giày, sau TV, dưới gầm tủ......đều cất giấu một con búp bê.
Anh đặt chén trà xuống, nói: “Dì Lưu, phía sau có phải là có thứ gì không?
Lưu Hồng Bình nghi hoặc quay người, cái gì cũng không nhìn thấy.
Bùi Túc đứng lên, từ dưới gần tủ sau lưng bà lấy ra một con búp bê.
Búp bê được làm rất tinh xảo, chính là tỉ lệ giống như trẻ con, đôi mắt phá lệ to tròn, đôi mắt đen lung liếng khảm trong hốc mắt lăng lăng mà nhìn chằm chằm phía trước, đôi môi đỏ tươi hơi hé ra, lộ ra hàm răng trắng bên trong.
Dưới ánh mắt kinh hãi của Lưu Hồng Bình, cơ thể của búp bê hoàn toàn bất động đó, kẽo kẹt kẽo kẹt quay đầu, lộ ra nụ cười thiên chân ngây thơ với bà.