Hắn có thể cho một tá đường vào cà phê, vị ngọt ấy có thể giúp làm giảm đi sự cồn cào của cơn thèm máu.
Hầu như lúc nào Du Dã cũng bị đói, “túi máu cơ bản” chỉ đủ để duy trì sự sống chứ không thể giảm đi cơn khát, hắn cũng không tìm được nguồn cung cấp máu hợp pháp.
Đến khi không thể chịu được nữa, hắn phải cẩn thận cắt ngón tay của mình tự hút máu cho đỡ thèm.
Vậy nên, mỗi khi Tống Tử Giác đến xem tình hình Hạ Bách Đông đọc kịch bản thế nào cũng đều thấy đầu ngón tay của hắn có quấn băng cá nhân.
Tống Tử Giác nhăn mày: “Cậu ở rịt trong nhà, lại không phải làm gì mà cứ bị thương là thế nào?”
Du Dã chăm chú bôi thuốc mỡ lên mười đầu ngón tay: “Trời khô hanh nên bị nẻ”.
“A ha”. Tống Tử Giác bật cười, cảm thấy cậu ấm nhà mình càng lúc càng yếu ớt.
Tống Tử Giác còn để ý thấy rèm cửa vẫn luôn đóng kín mít, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ xuyên qua.
Có lẽ là do thiếu sáng nên nhìn Hạ Bách Đông càng trở nên xanh xao hơn, cũng bởi vậy nên có được cảm xúc của nhân vật.
Duy trì tình trạng thiếu sáng cho không gian không phải do ma cà rồng sợ bị chết cháy.
Trong thiết lập của thế giới này, ánh nắng không gây nguy hiểm đến tính mạng của ma cà rồng, nhưng sẽ khiến chúng vô cùng buồn ngủ, vì để duy trì trạng thái tỉnh táo Du Dã chỉ ở trong phòng học thuộc kịch bản.
Ma cà rồng không cần ngủ nên một ngày hắn có trọn hai mươi tư tiếng để đọc kịch bản, đồng thời tìm hiểu số lượng lớn tài liệu về phim cùng thể loại.
Nhưng sau khi trở thành ma cà rồng có điều phiền toái nhỏ là tóc và móng tay dài nhanh hơn người thường gấp mấy lần, điều này đối với người ghét ra tiệm làm tóc như Du Dã rất bất mãn, hắn vừa học cách tự chăm sóc tóc vừa nuôi tóc dài.
Nói cho cùng, dù để xõa hay buộc lên thì cũng ít ai để ý đến độ dài thực của tóc.
Mười ngày sau, tóc Du Dã đã dài quá vai, mái tóc đen mềm mại càng làm nổi bật lên cần cổ nhỏ trắng nhợt của hắn.
“Trời đất ơi! Tóc của cậu…?!” Tống Tử Giác kinh ngạc nhìn Du Dã, mới vài ngày không đến mà.
Du Dã trùm chăn, lười biếng dựa vào xích đu, hắn tạm rời mắt khỏi kịch bản nhìn lên, bắt gặp đôi mắt ngạc nhiên của Tống Tử Giác thì cười hỏi: “Nhìn được không? Hai hôm trước tôi đi nối tóc, thợ thạo nghề lắm”.
“Nhìn y như thật…” Tống Tử Giác lại gần vuốt ve một chút, làn tóc mềm mại len qua từng kẽ ngón tay, gã chần chừ đôi chút rồi nói tiếp, “Nhưng sau này tốt nhất là cậu nên bàn trước với tôi về việc thay đổi tạo hình rồi hẵng làm”.
Du Dã tỏ vẻ hối lỗi: “Sau tôi sẽ chú ý hơn”.
“Nhưng nhìn đẹp lắm, cũng rất hợp”. Tống Tử Giác thật lòng khen, “Xem ra lần này cậu đã hiểu rõ được kịch bản và nhập vai nhân vật rồi”.
Vai diễn sắp tới của Hạ Bách Đông trong là một người thanh niên bị ma quỷ mê hoặc nên đã biến thành ma cà rồng.
Thiết lập nhân vật mà đạo diễn đưa ra là xinh đẹp, u buồn, mâu thuẫn, mong manh mà quyến rũ.
Việc diễn không hề khó, dùng thân phận ma cà rồng lẩn trốn trong cuộc sống của nhân loại cũng không khó.
Cái khó là “ma cà rồng giả làm người, diễn vai ma cà rồng trong phim”.
Du Dã vừa phải thể hiện ra mình giống người thường, lại vừa phải bộc lộ bản tính của ma cà rồng trước màn ảnh, phải tinh thế khống chế nhịp diễn và linh hoạt vô cùng, chỉ hơi bất cẩn sẽ khiến nhiệm vụ thất bại.
Thật là thú vị.
Hắn thích được gặp tất cả các thiết lập và nhân vật có tính khiêu chiến.
Hơn nữa theo trực giác và kinh nghiệm thì ma cà rồng mà hắn muốn tìm cũng sẽ xuất hiện trong đoàn phim.
…
Ngay khi chỉ còn tám túi máu cơ bản, đã đến ngày xuất phát.
được tiến hành quay trên một hòn đảo tư nhân kín đáo, đoàn phim không tiết lộ tọa độ cụ thể, dùng sự bí mật của địa điểm quay làm một trong số các mánh tuyên truyền phim.
Vì tính chất đặc biệt của địa điểm quay, đoàn làm phim đã thuê cho các diễn viên và nhân viên trong đoàn một chiếc du thuyền để mọi người cùng nhau lên đảo, bắt đầu quay kín trong vòng ba tuần.
Để kiểm soát thành phẩm quay cũng như do yêu cầu của đạo diễn nên người đại diện không được đi theo diễn viên đến phim trường.
Hôm nay trời đã hết mưa, ánh dương xuyên qua lớp cửa kính chiếu lên mặt Du Dã, phản chiếu ra một vầng sáng trắng nhạt nhòa.
Du Dã ngồi trên ghế phụ ngáp liên tục, có vẻ rất buồn ngủ.
“Cậu tỉnh táo lên đi, mặt trời lên cao ba mét rồi kìa”. Tống Tử Giác cười hắn.
Du Dã lại ngáp thêm lần nữa, một tầng hơi nước thấm ướt đôi mắt xanh xám, “Tôi tỉnh rồi mà”.
Tống Tử Giác: “…”
Gã mở đài phát thanh lên để Hạ Bách Đông bớt mơ màng, nhưng giọng nói nghiêm túc của nữ phát thanh viên lại khiến bầu không khí trong xe chợt lạnh đi.