Tô Đào quay đầu lại nhìn, hóa ra là ông bố vô hình lúc nào cũng giả câm giả điếc, không bao giờ hỏi han ngó ngàng gì đến cô.
Tô Kiến Minh xách theo một cái cặp táp, mặc trên người bộ đồ lịch sự sạch sẽ, bên cạnh còn có mấy người đồng nghiệp cũng ăn mặc lịch sự như mình.
Vốn là Tô Đào không muốn chào hỏi gì bọn họ cả, nhưng không ngờ lại có một đồng nghiệp của Tô Kiến Minh lên tiếng: “Ơ kìa anh Tô, đây là cô con gái út tự nguyện tham gia đội Khai Hoang của anh phải không? Nhìn nhỏ quá vậy, chắc cũng chỉ mới đủ tuổi thôi ha. Hai vợ chồng anh nghĩ gì mà để nó đi theo đội Khai Hoang thế? Con bé nhà tôi 30 tuổi rồi mà tôi còn chẳng dám cho nó ra khỏi căn cứ Đông Dương một mình nữa là. Lúc nào cũng sợ nó bị thương, bị người khác bắt nạt.”
Tô Kiến Minh xụ mặt xuống, cười khan mấy tiếng: “Tại Đào Đào nhà chúng tôi cứ khăng khăng đòi tham gia đội Khai Hoang đó chứ. Từ nhỏ tính nó đã như con trai rồi, chẳng lúc nào chịu ở yên trong nhà cả. Nên thôi, con cái lớn cả rồi, người làm cha làm mẹ như chúng tôi cũng chỉ đành ủng hộ quyết định của nó thôi.”
Tô Đào nghe thấy mấy lời đấy thì muốn ói luôn cả cái bánh kẹp thịt ăn từ hôm qua rồi.
Mấy người đồng nghiệp của Tô Kiến Minh thấy thế thì cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm nữa. Cái tay Tô Kiến Minh này nổi tiếng là bỏ bê con gái, gần như đồng nghiệp của họ ai cũng nghe đến và có bàn luận ít nhiều.
Tô Kiến Minh không cố giữ mặt mũi được thêm nữa, chỉ miễn cưỡng cười một cái rồi tỏ vẻ quan tâm đến Tô Đào: “Dạo này con vẫn khỏe chứ? Bao giờ thì phải đi làm nhiệm vụ? Có cần bố giúp gì không?”
Tô Đào nảy ra một ý nghĩ, nhanh chóng ép bản thân nhỏ ra hai giọt nước mắt: “Bố, con làm gì có nhiệm vụ gì đâu. Hai hôm nữa mới đến ngày kiểm tra sức khỏe của bên đội Khai Hoang mà. Từ hôm bị đuổi ra khỏi nhà, con chẳng có chỗ nào để đi cả. Cứ mỗi lần bố mẹ với các anh chị về nhà, con lại len lén đi theo đằng sau. Đến tối thì ngủ ngay ở cửa nhà mình, sáng ra thì vội vàng rời đi trước khi mọi người mở cửa, chỉ vì con sợ mọi người thấy mặt con thì lại khó chịu…”
“Anh Tô, nhà anh làm vậy thì quá đáng quá rồi đấy.”
“Một đứa con gái thì ăn được mấy hột cơm đâu, hai vợ chồng anh tội gì mà phải làm đến mức đấy?”
Tô Kiến Minh xanh cả mặt, nhưng vẫn phải cố vớt vát chút thể diện cho mình: “Tôi có biết chuyện đó đâu, toàn là vợ tôi tự quyết cả. Để về tôi sẽ hỏi lại rõ ràng xem thế nào. Đào Đào à, đều là lỗi của bố cả, bố khiến con phải ấm ức rồi. Con cầm số tiền này thuê nhà ở tạm vài hôm đã, đợi bố tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện rồi bố sẽ đến con về nhà.”
Nói rồi ông ta vội vàng chuyển khoảng 3000 đồng liên bang cho Tô Đào.
Tô Đào cố nhịn không cho khóe miệng nhếch lên, chỉ giả vờ nghẹn ngào mấy tiếng.
“Con có khó khăn gì thì cứ gọi điện cho bố. Nếu con không thích vào đội Khai Hoang thì dù có phải mất tiền bố cũng sẽ giúp con rút khỏi danh sách.”
Tô Đào nghe vậy thì chỉ coi như cơn gió thoảng qua tai. Hồi nhỏ thì cô còn tin lời ông ta nói là ông ta sẽ phân xử công bằng cho cô. Nhưng lúc nào Tô Kiến Minh cũng là người cầm kẹo. Lúc nào ông ta cũng chỉ biết nói mồm, toàn để mọi việc thành sự đã rồi, sau đó là quên sạch. Thậm chí ông ta còn mắt nhắm mắt mở để mặc cho cô bị chị gái bắt nạt, bị mẹ ruột bỏ bê.
Chính vì thế mà đến lúc cô lớn hơn, bắt đầu biết nghĩ, biết đánh giá, thì cô không thể tin vào bất kỳ cảm xúc nào mà ông ta thể hiện ra nữa.
Đợi hệ thống thông báo đã nhận được tiền, Tô Đào liền giả đò nói thêm mấy câu cảm ơn qua quýt rồi vỗ mông bỏ đi thẳng. Cô không muốn nhìn thấy cái đám người nhà ngày xưa đó thêm một giây phút nào hết.