Lúc Tô Đào về đến cổng khu Đào Dương thì thấy có mấy người đứng ngó nghiêng quanh đó thật. Cô để kệ cho họ đứng đó đánh giá khu đất, chỉ điềm nhiên quẹt thẻ đi vào trong. Vừa mở cửa nhà ra đã thấy đội phó Sầm đang bám cửa lần mò ra ngoài. Hình như bên mắt trái của anh ta từng bị thương, Tô Đào thấy có một con ngươi máy ở bên trong hốc mắt anh ta.
“Cô là chủ trọ ở đây à?” Sầm Thiên Kiêu hơi nhíu mày.
Tô Đào biết nhìn mình trông không giống mấy người có tiền, nên cô nhún vai tỏ ý không để ý: “Đúng vậy. Đội trưởng của anh đã trả tiền thuê trọ 5 ngày, nên mấy ngày này anh cứ yên tâm ở lại đây, đừng đi linh tinh ra bên ngoài. À, đây là bữa trưa của anh. Mấy hôm tới tôi sẽ mua cơm về cho anh.”
Sầm Thiên Kiêu nghe vậy thì chửi đổng một câu: “Cái lũ đấy lại đi trả thù, vứt bố mày ở đây.” Chửi xong, Sầm Thiên Kiêu ngó quanh nhưng không thấy có cái bàn nào nên đứng đó ăn cơm luôn.
“Anh ăn xong thì cứ vứt rác vào túi nhé.”
Sầm Thiên Kiêu gật đầu rồi lại hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Bố mẹ cô đâu?”
Tô Đào đáp gọn lỏn: “Đủ tuổi thành niên, chết cả rồi.”
Sầm Thiên Kiêu không nói thêm gì nữa. Chuyện mất cha mất mẹ trong thời tận thế này đâu đâu cũng có. “Cô có dị năng không?”
Tô Đào nhìn thẳng vào anh ta: “Người bình thường thôi.”
Sầm Thiên Kiêu nghe vậy thì nhíu mày: “Cô vừa không có cha mẹ ở cạnh, vừa không có sức mạnh gì, thế thì tự bảo vệ bản thân thế nào được?”
Sở hữu một khu đất rộng lớn và mấy căn phòng trọ thế này, khác nào bày ra đấy mời người ta xơi. Mà cũng lạ là không thấy ai đến gϊếŧ người cướp đất.
Tô Đào nghe hiểu ý của anh ta, trả lời: “Thì sao? Anh định gϊếŧ tôi rồi cướp đất à? Bỏ suy nghĩ đó đi. Đã bước chân vào khu đất này của tôi, nếu có ý định tranh chấp cướp bóc, chắc chắn sẽ bị ném ra ngoài đấy.” Cô đã cài đặt chế độ cấm tổn thương chủ trọ, cấm đánh lộn tranh giành trên bảng điều khiển của hệ thống lâu rồi. Người nào vi phạm quy định sẽ bị truyền tống thẳng ra khỏi khu đất và phải chịu hình phạt điện giật. Hơn nữa cô cũng có quyền trục xuất khách trọ nợ tiền thuê mà không chịu trả.
Sầm Thiên Kiêu cạn lời: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi.”
Thực ra thì Tô Đào cũng biết là anh ta chỉ muốn nhắc nhở cô nên cẩn thận, chứ anh ta mà muốn động thủ thì đã động thủ lâu rồi.
Tô Đào dành cả buổi chiều nhốt mình trong phòng để quen với các thao tác trên hệ thống. Đến tối, cô vừa định đi ngủ thì đám người Thời Tử Tấn trở về.
Có hai thành viên trong đội bị thương nhẹ, nhưng đội trưởng Thời Tử Tấn thì đứt cụt một bên tay phải, lại máu me be bét xuất hiện trước mặt Tô Đào.
Trái tim Tô Đào sắp vọt thẳng lên cổ họng đến nơi rồi.
Thời Tử Tấn lắc đầu, vô cùng bình tĩnh nói: “Không sao.”
Tô Đào ngơ hết cả người ra. Nguyên một bên tay cụt đến tận bả vai, thế mà là không sao à?
Thời Tử Tấn dùng tay trái mò vào trong một cái túi giấy rồi lấy trong đó ra một viên tinh hạch xanh mướt, ném sang cho Sầm Thiên Kiêu: “Trả thù cho thằng Trì rồi. Mai cậu giao cái này cho bác thủ trưởng xem. Tôi phải đến nhà thằng Trì xin lỗi bố mẹ nó. Tôi làm đội trưởng mà không thể bảo vệ được cho nó, tôi phải xin lỗi hai bác ấy đàng hoàng mới được.”
Sầm Thiên Kiêu nhìn viên tinh hạch, há miệng định nói gì đó mà lại nghẹn ngào không nên lời, cuối cùng chỉ đỏ hết cả hai mắt, quay đầu đi.
Chắc con tang thi tiến hóa kia phải đến một giai đoạn mới, chưa được đưa vào trong tài liệu nghiên cứu. Sức mạnh của nó cực kỳ cổ quái, khả năng sát thương cũng vô cùng mạnh mẽ. Đội trưởng của họ giỏi giang như vậy mà còn bị con tang thi đó cắt cụt mất một cánh tay thì phải biết là chiến đấu với nó nguy hiểm đến chừng nào. Lần này họ trả được thù, nhưng cái giá phải bỏ ra cũng đắt quá.
Trong lòng Tô Đào cũng rất khó chịu, đồng thời lại có cảm giác cực kỳ sùng bái tôn trọng với Thời Tử Tấn.
Cả đội rửa ráy một chút rồi ngồi nghỉ ngơi nói chuyện trong căn phòng khách trống trải để chờ trời sáng.
Tô Đào cũng không còn buồn ngủ tí nào nên ngồi tám chuyện với họ luôn, từ đó quen thêm được mấy người bạn hợp cạ.
Thời Tử Tấn không tham gia vào câu chuyện, chỉ ngồi đó lặng lẽ lau khẩu súng màu bạc trong tay. Đợi đến lúc mấy người kia tám chuyện hăng say xong, anh mới hỏi riêng Tô Đào: “Căn phòng bên tay phải kia đã có ai ở chưa?”
Tô Đào nghe vậy thì lấy lại tinh thần ngay lập tức: “Chưa, đồ đạc trong phòng này tốt hơn phòng kia nhiều. Nhưng phòng này phải thuê ngắn hạn 15 ngày một, giá thuê là 4000 đồng liên bang, không cần trả thêm điểm cống hiến.” Nói rồi cô quẹt thẻ để Thời Tử Tấn và mọi người nhìn thử.
Sầm Thiên Kiêu nhìn một vòng rồi oán thán: “Sao cùng là phòng đơn mà phòng tôi ở chỉ có mỗi cái túi ngủ với một cái bô... Nhìn tôi nghèo đến thế cơ à?”
Tô Đào ngượng ngùng nói: “Thì tại trước lúc các anh đến tôi hơi bị eo hẹp mà. Đợi bao giờ phòng của anh hết hạn thuê, tôi sẽ sắm sửa thêm vào.”
Thời Tử Tấn lên tiếng: “Vậy cô để lại căn phòng bên phải cho tôi đi, mấy hôm nữa tôi sẽ đưa người vào ở.” Nói rồi anh còn chuyển khoản luôn 4000 đồng liên bang cho cô, cứ như thể sợ có người giành phòng với mình vậy.
Tô Đào nhìn con số mới tăng lên trong tài khoản thì khẽ nuốt nước bọt. Cô liếc nhìn Thời Tử Tấn, cảm giác sao mà giống cơm cha áo mẹ của cô quá đỗi.