Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Chương 18

Trong lòng Quân Văn thấp thỏm không yên, bởi vì lý do Phượng Khê đưa ra quá đầy đủ!

Đối với một phế vật nhỏ bé mà nói, còn gì hấp dẫn hơn một phương pháp tu luyện phù hợp?

Huống hồ trước đây nàng còn chịu nhiều oan ức như vậy ở Hỗn Nguyên Tông.

Nàng không phản bội thì phản bội ai?

Lão già đeo mặt nạ đen cũng tin.

Ngoài lý do Phượng Khê đưa ra rất đầy đủ, còn có một lý do nữa, đó là lão ta rất tự phụ!

Lão ta tin chắc Phượng Khê chỉ là một nha đầu con nít, căn bản không dám lừa lão ta!

Lão ta gật đầu: "Ngươi nói không sai, công pháp của Nhân tộc dựa vào đan điền, nhưng Ma tộc chúng ta không cứng nhắc như vậy, chúng ta có rất nhiều phương pháp tu luyện phù hợp với ngươi.

Nhưng làm sao ta biết ngươi có năng lực gây sóng gió ở Nhân tộc hay không?"

Phượng Khê cười đắc ý: "Như ta đã nói với ngài lúc nãy, trước đây ta bị giáng chức xuống làm tạp dịch ở Hỗn Nguyên Tông, còn bây giờ ta là đệ tử chân truyền của chưởng môn Huyền Thiên Tông, Tiêu Bách Đạo.

Bất kể ông ta hành hạ ta thế nào thì thân phận này là thật.

Như vậy còn chưa đủ để chứng minh năng lực của ta sao?

Hơn nữa, ta còn có một người đồng hành nữa!

Ngũ sư huynh - Quân Văn của ta tuy rằng đôi khi ngốc nghếch, nhưng tu vi của hắn không tệ, ta ở phía sau bày mưu tính kế, hắn phụ trách gϊếŧ người phóng hỏa!"

Quân Văn: "...... "

Ta cảm ơn ngươi!

Lão già trầm ngâm một lát, nhìn về phía Quân Văn: "Ngươi nói thế nào?"

Nếu là bình thường, Quân Văn chắc chắn sẽ thà chết chứ không khuất phục, dù sao từ nhỏ đến lớn tư tưởng mà hắn tiếp nhận đều là như vậy.

Nhưng sau khi chứng kiến màn trình diễn của Phượng Khê lúc nãy, hắn có chút dao động.

Bởi vì hắn nghĩ đến chuyện Phượng Khê lừa Kim Mao Toan Nghê quỳ xuống trước đây, tiểu sư muội chắc chắn không thực sự muốn làm gián điệp, nàng hẳn còn có hậu chiêu.

Vì vậy, hắn đành nhắm mắt làm ngơ mà nói: "Nếu có thể sống thì đương nhiên ta không muốn chết, ta nghe theo sư muội của ta."

Khi Quân Văn nói lời này, mặt hắn nóng bừng.

May mà trên mặt hắn có vết thương nên cũng không nhìn ra được gì.

Lão già nghe vậy thì cười khùng khục:

"Nhân tộc quả nhiên đều là đồ hèn nhát!

Căn bản không xứng chiếm giữ tài nguyên tu luyện tốt như vậy, sớm muộn gì mọi thứ này cũng đều thuộc về Ma tộc chúng ta..."

Quân Văn tức đến nỗi muốn chết, hận không thể lấy tất thối nhét vào miệng lão ta.

Một lát sau, lão ta nói:

"Để phòng ngừa vạn nhất, ta phải gieo ấn ký thần thức vào các ngươi, tránh cho các ngươi lừa ta."

Phượng Khê cười hì hì nói:

"Đại nhân, ta thấy không cần thiết lắm.

Không phải ta có ý đồ gì khác, mà là vì muốn suy nghĩ cho Ma tộc chúng ta.

Ngài nghĩ xem, người của Tứ đại tông môn không phải là kẻ ngu, một hai lần thì sẽ không nghi ngờ, nhưng cứ rơi vào bẫy mãi thì có thể không nghi ngờ sao?

Đến lúc đó, nếu như trong tay bọn họ có bảo vật có thể nhận biết ấn ký Ma tộc thì chẳng phải ta và sư huynh của ta sẽ bị bại lộ sao?

Hai chúng ta có chết hay không thì không sao, nhưng sẽ làm chậm trễ đại nghiệp của ngài!

Hơn nữa, ngài là người như thế nào? Bọn ta là người như thế nào?

Dù cho bọn ta mượn mấy lá gan, bọn ta cũng không dám lừa ngài!

Tất nhiên, nếu ngài cảm thấy không chắc chắn, vậy thì ngài cứ ra tay đi, ta không sao cả."

Quân Văn dùng hết sự thông minh của cả đời vào lúc này, phụ họa nói: "Đúng vậy, biển hiệu của Huyền Thiên Tông bọn ta có thể phân biệt được ma khí, biết đâu cũng có thể phân biệt được ấn ký thần thức mà ngài để lại."