Toàn Tông Môn Đều Là Chó Liếm, Chỉ Có Ta Là Chó Thật

Chương 17

Lúc đó, sau khi hai người được truyền tống đến tầng thứ hai của hang động, còn chưa kịp mở mắt ra thì đã bị người ta đánh gục.

Ma tộc.

Ai mà ngờ được tầng thứ hai của hang động bỏ hoang lại có ma tộc chứ!

Đây nhưng chính là một trong bốn tông môn lớn là Huyền Thiên Tông đấy!

Lúc này, có người cười quái dị: "Tên phế vật Nhân tộc ngươi cũng biết thời thế, không giống như con vịt chết cứng đầu kia!"

Trên lòng bàn tay của lão ta đột nhiên xuất hiện một luồng ma khí đen uốn éo như rắn độc.

"Thiên tài đệ tử của Nhân tộc ư? Ha ha, nếu bị nhiễm ma khí, ngươi nói xem, có bị Nhân tộc các ngươi coi là phản đồ gϊếŧ chết không?

Bản tọa thích nhất là xem các ngươi Nhân tộc tự gϊếŧ lẫn nhau..."

Quân Văn định mở miệng chửi ầm lên thì nghe Phượng Khê ngẩng mặt lên nói:

"Đại nhân, sao ngài lại nghĩ giống ta thế!

Ta cũng thích xem Nhân tộc tự gϊếŧ lẫn nhau, nhất là những kẻ tự xưng là chính đạo giả nhân giả nghĩa, nhìn bọn chúng cắn xé nhau vui nhất!

Nhưng mà cách của ngài quá nhân từ rồi, nhiều nhất cũng chỉ chết một mình sư huynh ta thôi.

Hay là ngài phát triển cả hai chúng ta thành gian tế của Ma tộc, đến lúc đó chúng ta sẽ kích động bốn tông môn để bọn chúng tự gϊếŧ lẫn nhau.

Đến lúc đó máu chảy thành sông, thây chất thành đống mới đã mắt chứ!"

Lão già đeo mặt nạ đen nhìn chằm chằm Phượng Khê:

"Tiểu nha đầu, trò vặt vãnh này của ngươi còn muốn lừa gạt bản tọa sao?

Ngươi không phải là muốn giả vờ đầu hàng, tìm cơ hội thoát thân sao?"

Phượng Khê thở dài: "Ngài nghi ngờ ta cũng là bình thường, dù sao cũng có câu, phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị*!

(*) Phi ngã tộc loại, kỳ tâm tất dị (非我族類其心必異): Nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi.

Nhưng mà, những gì ta nói đều là thật.

Ngài có biết đan điền của ta bị nứt như thế nào không?

Là do đệ tử chân truyền của Hỗn Nguyên Tông, Thẩm Chỉ Lan hại!

Bách Lý Mộ Trần, lão vương bát kia không những không làm chủ cho ta, còn giáng ta xuống làm tạp dịch.

Đệ tử thứ hai của ông ta còn muốn gϊếŧ ta!

Ta có thể không hận sao?!

Vất vả lắm mới đến được Huyền Thiên Tông, kết quả lại là một tông môn nghèo kiết xác.

Ăn không ngon, mặc không ấm, đừng nói đến tài nguyên tu luyện!

Tiêu Bách Đạo còn đặt ra quy củ cho ta, bắt ta chưa sáng trời đã phải đi thỉnh an ông ta, khổ thân ta nhỏ bé này mới đến nửa tháng đã gầy đi hơn mười cân!

Cho nên ta hận!

Tại sao đan điền của người khác đều bình thường, chỉ có đan điền của ta bị nứt?

Tại sao người khác ăn ngon uống đẹp, còn ta chỉ được ăn cám uống nước lã?

Ta muốn tất cả mọi người đều không được sống yên ổn..."

Quân Văn nhìn Phượng Khê mặt mày dữ tợn: "..." Một lúc cũng không phân biệt được nàng là đang diễn hay nói thật.

Lý trí mách bảo hắn cảm thấy sư muội không phải là loại biếи ŧɦái như vậy.

Nhưng, nàng diễn quá giống!

Ngay cả hắn cũng suýt tin rồi.

Lão già đeo mặt nạ đen cũng tin tám phần, dù sao thì theo lão ta thấy dưới uy áp của mình, không ai có thể nói dối trôi chảy như vậy.

Tuy nhiên, trong lòng vẫn còn hai phần nghi ngờ.

Lúc này, Phượng Khê lại nói: "Đại nhân, thật ra ta muốn đầu quân cho Ma tộc còn có một lý do nữa, đan điền của ta bị nứt, chắc chắn không thể tu luyện công pháp của Nhân tộc.

Nhưng ta nghe nói Ma tộc có rất nhiều loại công pháp kỳ dị, biết đâu lại có loại phù hợp với ta.

Chỉ cần ngài có thể giúp ta tìm một bộ công pháp phù hợp, ta, Phượng Khê thề sẽ tận tụy, tận tâm phục vụ cho Ma tộc!

Ta, Phượng Khê, sống là người của Ma tộc, chết là ma của Ma tộc..."

Quân Văn:... Muội không phải là nói thật chứ?!