Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 20: Ngoan lắm, con trai ta!

Cao Hi Hoà lủi thủi đi theo tôi. Tôi không bật đèn vội. Cậu ta lại đóng cửa vào, không gian lại ngập chìm trong bóng tối. Chỉ có ánh đèn dưới sân nhà lờ mờ hắt lên chút tia sáng yếu ớt, khiến phòng bếp có chút quạnh quẽ.

Tôi vừa rót nước cho cậu ta, vừa hỏi:

“Cô Cao sao rồi?”

“…Đang ở phòng theo dõi đặc biệt…”

Giọng nói mệt mỏi của Cao Hi Hoà đột ngột vang lên từ phía trên đầu, tôi quay lại, không kịp né tránh cái ôm nóng hầm hập của cậu ta. Tôi giơ tay lên định phản kháng, nhưng Cao Hi Hoà gần như muốn ngã quỵ:

“Tôi van xin cậu… Hãy cho tôi nhờ một chút, chỉ một chút lúc này thôi…”

Tôi trợn mắt, không nể nang chuẩn bị đạp cậu ta một cái, Cao Hi Hoà vẫn kịp thời cầu xin:

“Xin cậu… Chỉ năm phút thôi… Sau năm phút này, tôi sẽ miễn tiền nhà cho cậu…”

“Không được, phải thêm tiền!”

“Được, thêm bao nhiêu cũng được…”

Tôi hừ một tiếng, thu tay về, nhưng vẫn âm thầm ghi nợ cậu ta. Chúng tôi lặng im trong màn đêm tối. Thân nhiệt của Cao Hi Hoà rất cao, nhưng đôi bàn tay lại lạnh đến kì lạ. Nguyên chủ mét sáu, cậu ta lại hơn mét tám, hiển nhiên là cả người tôi đều bị thân hình cao gầy của cậu ta bọc lấy. Có chút khó thở nha…

Tôi hơi ngẩng đầu để hít thở, vô tình bị cái cằm mọc ít râu ria của Cao Hi Hoà cọ trúng vào trán. Đau thấy mẹ…

“Cậu biết gì không… Kì thực tôi rất ghét mẹ mình.”

…Tôi muốn bịt tai lại. Tôi không muốn nghe đầu sỏ bắt nạt nguyên chủ kể chuyện xưa!

“Vì mẹ tôi là người thứ ba.”

Tôi ngước mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt ảm đạm đã mất đi sự kiêu ngạo thường ngày của Cao Hi Hoà. Cậu ta cong cong khoé môi, nở nụ cười xinh đẹp đầy đau thương và mỉa mai:

“Tôi là đứa con ngoài giá thú, người đàn ông gọi là bố tôi đã vụиɠ ŧяộʍ với mẹ, và mẹ muốn sinh ra tôi. Bà biết ông ta đã có gia đình, nhưng vẫn lựa chọn sinh tôi ra…”

“Để chạy trốn khỏi sự trả thù của người vợ cả cay nghiệt, mẹ khi còn mang bầu tôi đã tới nơi này, cùng với số tiền được người tình chu cấp, mẹ xây lên nơi này, và tính sẽ sống ở đây cho tới cuối đời.”

“Nhưng khi mẹ sắp sinh, người vợ cả đã tìm tới, cho người sắp xếp, đẩy mẹ tôi xuống biển. Mẹ tôi được người dân cứu đưa đi bệnh viện, sinh tôi một cách khó khăn xong rồi bị đột quỵ, từ đó mắc bệnh tim.”

“Từ khi còn nhỏ tôi đã luôn thắc mắc về cha mình… Nhưng mẹ chưa bao giờ muốn để tôi được gặp cha…”

“Khả Thanh nói với tôi, cô ấy hiểu tôi, vì chúng tôi cùng cảnh ngộ. Mẹ ruột của An Khả Thanh cũng là người thứ ba, nhưng không như mẹ tôi lựa chọn làm vậy để đổi đời, mẹ An Khả Thanh là mối tình đầu của cha cô ấy. Họ yêu nhau, nhưng bị cấm cản bởi gia đình…”

“Mẹ cô ấy là trẻ mồ côi, nên sau khi bị gia đình người yêu hắt hủi, đã lựa chọn tới nơi này du lịch, không ngờ lại bị động thai, sinh non ra cô ấy, rồi bà ấy vì khó sinh mà chết. Chỉ để lại một cái nhẫn đính ước của mình cho cô ấy.”

“Về sau người của nhà họ Thường tới đón đứa trẻ, vì mẹ cô ấy trước khi chết đã cầu xin bà đỡ cứu con mình, và vì bà đỡ cũng nảy sinh lòng tham, nên đã tráo đứa cháu ngoại của bà ấy với An Khả Thanh, để nhà họ Thường đưa đứa bé ấy đi. Nhưng sau khi bà ngoại An chết, chiếc nhẫn được trả về cho cô ấy, và sau đó là chuyện hai nhà đổi con về…”

“Nghe rất hợp lý đúng không?”

“Nhưng càng ngày, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng.”

“An Khả Thanh hình như không giống như tôi nghĩ… Cô ấy đã phản bội niềm tin của tôi.”

“Vậy mẹ tôi thì sao?”

“Sao bà ấy lại lựa chọn sống như thế?”

“Sao bà ấy lại sinh tôi ra? Rồi bây giờ lại cận kề cái chết?”

“Tại sao lại đưa tôi đến với cái thế giới đau khổ và kinh tởm như thế này?”

Cao Hi Hoà ôm chặt lấy tôi, nức nở và đau khổ. Nước mắt của cậu ta làm ướt đẫm một bên má và vai áo tôi, có chút dớp dính. Tôi âm thầm trợn mắt. Nhất định phải thêm tiền! Song nghĩ tới đống thông tin mà cậu vừa nhắc tới, tôi âm thầm xâu chuỗi lại.

Như vậy, mấu chốt nhận con ở đây lại là cái nhẫn… Trừ phi Thường chủ tịch bị ngu khi thà tin vào việc lấy vật nhận người như những năm 80, đó còn là dù An Khả Thanh có là con của người tình ông ta với người khác, ông ta vẫn cao thượng chấp nhận vì nhân tình năm xưa.

Nguyên chủ đã xét nghiệm ADN với chủ tịch Thường, hiển nhiên đã bị trả về vì kết quả không khớp. Nhưng An Khả Thanh thắng ở chỗ có chiếc nhẫn. Vậy đồng nghĩa với việc, nếu chứng minh được An Khả Thanh là con ruột nhà họ An, không phải con gái của người tình quá cố năm xưa của ông ta, thì An Khả Thanh cũng sẽ được về vườn?

Tôi bỗng thấy mấy tờ giấy ở trong túi áo trước ngực mình nóng muốn phỏng tay. Ô hô, bằng trực giác nhạy hơn chó, tôi khẳng định đống giấy tờ này có liên quan tới việc đó!

Cao Hi Hoà vẫn rấm rứt khóc. Xét thấy cậu ta vừa cung cấp đống thông tin hữu dụng như thế, dù cho vô tình đi chăng nữa, thì tôi vẫn thấy cậu ta thuận mắt hơn hẳn. Tôi vòng tay ôm lấy cậu ta. Cao Hi Hoà kiệt sức, gần như ngã xuống, lại được vòng ôm của tôi đỡ lấy, thế là cậu ta nửa quỳ, còn tôi thì ôm cậu ta vào trong ngực.

Ừm, ngoan lắm, con trai ta!

Vấn đề tiếp theo là, tại sao An Khả Thanh lại nắm được những thông tin này, mà úp úp mở mở, còn gợi chuyện để khơi sự đồng cảm và tiếp cận Cao Hi Hoà? Có thật là chỉ để lợi dụng cậu ta bắt nạt nguyên chủ? Tôi cảm thấy không chỉ đơn giản như vậy đâu… Thêm với sự dày công chuẩn bị đó… Cứ như là.

Cứ như là cô ta là người trùng sinh vậy?

Đúng rồi! Nếu An Khả Thanh là người trùng sinh, vậy cô ta chính là thủ phạm làm rối loạn khung thời gian, gây ra hỗn loạn thời không của thế giới này. Cô ta đích xác là nhân tố cần phải bị loại bỏ! Tất cả các thông tin đều đã trùng khớp…