Sửa Chữa Kịch Bản, Tôi Phải Yêu Lại Từ Đầu

Chương 19: Hướng gió đổi

Khi tôi về đến nhà đã là bảy giờ tối. Không hiểu sao nhà bên cạnh lại yên tĩnh đến lạ thường…

“Tú Viên!”

Tôi quay về hướng phát ra tiếng gọi, cũng ngạc nhiên:

“Chị Vi Vi? Tối nay chị được nghỉ sao?”

“Nào có, chị xin nghỉ phép chiều nay, giờ về qua nhà thay đồ.” Vi Vi từ cầu thang đi tới, hỏi tôi, “Em vừa đi thi về à? Thi cử sao rồi?”

“Ổn chị ạ.”

“Ổn là tốt rồi!” Vi Vi thở phào, lại nói, “Mà, nếu chị không nhầm thì em và Hi Hoà là bạn bè quen biết nhau đúng không?”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, cũng không phủ nhận:

“…Dạ chị, sao thế ạ?”

Vi Vi gãi gãi cằm, thoáng thở dài đáp:

“Nếu vậy thì khi nào có thời gian em chạy qua viện trên trấn thăm cô Cao nhé, tốt xấu gì thì cũng là hàng xóm… Nhớ động viên Hi Hoà nhé, chị thấy hai đứa em bằng tuổi nhau, cũng sẽ dễ nói chuyện hơn…”

Tôi loáng thoáng nhớ lại lần trước cô Cao bị ngất xỉu trên đường, cũng không quá ngạc nhiên:

“Cô Cao lại bị ốm sao chị?”

“Aizzzz… Thật ra cô Cao vốn dĩ bị tim. Chị vừa tới thăm, thấy lần này có chút nghiêm trọng… Cô ấy còn trẻ quá…”

Tôi nghĩ đến Cao Tâm, có chút không kìm được mà hỏi:

“Cái đó… Chồng cô Cao thì sao chị? Chỗ cô Cao chẳng lẽ có mỗi Cao Hi Hoà thôi ạ?”

Vi Vi lắc đầu, thấp giọng nói:

“Từ lúc cô Cao phải cấp cứu đến giờ cũng chỉ có Hi Hoà ở đó thôi. Chị nghe nói chồng cô Cao bận rộn lắm, đang ở nước ngoài, mà Hi Hoà có vẻ không thích bố nó, ai hỏi nó cũng bảo bố chết rồi…”

Rồi, chị vỗ vai tôi:

“Chị thấy thằng bé không ổn tí nào, em rảnh thì nhớ chạy qua nhé, giờ chị phải đi thay đồ để tới cơ quan đây.”

Nhìn Vi Vi rời đi, tôi im lặng một chút rồi vẫn bình tĩnh vào nhà cất đồ. Đêm nay tôi còn có việc khác, chưa kể chuyện của Cao Hi Hoà cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi vô thức miết túi bùa đỏ nhỏ xinh trong túi áo…

Mắc mớ gì mà phải hỏi thăm nhau chứ?



Nửa đêm. Xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Tôi dựa vào tường bao phía sau, tay mở cam lên quan sát. An Châu Dương uống thuốc giảm đau và kháng sinh, sớm đã ngủ say như chết. Phan Lệ thời gian này bận rộn chăm sóc bệnh nhân, ngủ ngáy vang trời không thua kém gì chồng.

Thấy thời điểm thích hợp đã đến, tôi leo tường trèo vào sân sau, rồi lặng lẽ mở cửa bếp. Trong nhà tiếng ngáy của đôi vợ chồng vẫn kéo dài không dứt, tôi cẩn thận đi xuyên qua hành lang chật hẹp, đi tới cầu thang để lên phòng An Khả Thanh.

Tôi đứng cạnh tủ quần áo, thấy cái tủ với bức tường vẫn còn chút khoảng trống, tôi lại lặng lẽ thò tay vào sờ soạng trên bức tường ẩm mốc. Hơi ghê tay, nhưng tôi nhịn. Chạm được vào phần giấy mỏng lõm vào, tôi nhận ra đằng sau có một khoảng trống.

Xé bỏ giấy tường từng li từng tí, tôi sờ thấy mấy tờ giấy. Tôi lôi chúng ra, nhét đại vào trước ngực, rồi xoay người đi ra ngoài. Đến khi tôi rời khỏi nhà, hai vợ chồng kia vẫn ngáy rung giường.

Tôi đi bộ khỏi khu nhà họ An thẳng đến chỗ đất trống, lại tìm chiếc xe điện cà tàng giấu trong lùm cỏ rồi mới phi một đường về đến toà dân cư. Khi vừa bước chân ra khỏi thang máy, tôi tinh mắt nhìn thấy đốm lửa lập loè trên hành lang trước cửa nhà. Lúc này đã hai giờ sáng, là ai?

Tôi cảnh giác thủ thế, tay vòng ra sau lưng rút ra gậy baton. Tiếng điện vừa lạch tạch vang lên, đối phương cũng khàn giọng cất lời:

“Là tôi.”

Tiếng nói gãy gọn vụn vỡ. Nhưng đủ để tôi nhận ra đó là Cao Hi Hoà. Cậu ta không ở viện với mẹ mình sao?

“Sao cậu ở đây?” Tôi bình tĩnh thu gậy lại, chậm chạp đi tới.

Cao Hi Hoà dập điếu thuốc lá, lẳng lặng nhìn tôi rồi hạ giọng hỏi:

“Có thể cho tôi xin một cốc nước không?”

“Nhà cậu…”

“Tôi không muốn về nhà, không có ai ở đó cả.”

Giọng nói như sắp khóc của cậu ta làm động tác hất hàm của tôi cứng đờ lại. Tôi bạnh hàm, nén lại chút không kiên nhẫn rồi xoay người mở cửa.

“Vào đi.” Tôi nói.