Trời tờ mờ sáng, sương mù bao phủ khắp sân, trên bầu trời điểm xuyết vài vì sao, nửa vầng trăng và mặt trời xuất hiện cùng lúc, Tiết Ngữ Doanh lắc đầu, cố gắng ngồi dậy từ trên giường.
Lưu Quang bưng nước nóng đi vào, thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích liền thúc giục: "Tiểu thư của ta ơi, mau dậy đi, phu nhân đã chờ ở tiền viện rồi. Tiểu thư mau tới đây ngồi, để ta chải đầu trang điểm cho tiểu thư."
Tiết Ngữ Doanh nheo mắt, uể oải đi tới, nửa thân dưới nặng nề ngồi phịch xuống ghế: "Cha ta có ở đó không?"
Nàng vừa mở miệng, Lưu Quang đã biết nàng muốn hỏi gì: "Sáng nay lão gia đã lên đường đến U Châu từ khi trời còn chưa sáng rồi."
Tiết Ngữ Doanh lập tức tỉnh táo: "Nhanh nhanh nhanh, giúp ta chọn một bộ quần áo đơn giản, bộ quần áo mà mẹ ta chuẩn bị cho ta dày đến nỗi ta không bước nổi!"
Lưu Quang thở dài, phu nhân đã dặn đi dặn lại không thể chiều theo ý nàng, nhưng vẫn nghe lời nàng đặt bộ trường sam màu tím thẫm đang cầm trên tay xuống, lấy một bộ váy từ trong tủ quần áo ra. Phía trên là áo ngắn màu trắng ngà, bên dưới là váy lót màu xanh nhạt, cổ áo giao nhau thêu vài đóa hoa hải đường, dây lưng màu xanh lá thắt một cái nơ đẹp ngay ngắn, bên hông treo một sợi dây lụa thắt một miếng ngọc bội, eo váy có nhiều nếp gấp nhỏ, mỗi lần di chuyển giống như sóng nước nhấp nhô. Sau đó, gom tóc lại quấn thành từng lớp như hình con ốc trên đỉnh đầu, cố định bằng một chiếc trâm hoa xanh, làm tăng thêm vẻ dịu dàng cho tiểu thư nhà mình.
Tiết Ngữ Doanh nhìn mình trong gương, cố gắng kiềm chế vài lần rồi cho Lưu Quang rời đi. Không sao cả, cùng lắm thì lát nữa nàng đi chậm một chút để nó không bị bung ra.
Tứ tỷ sinh một thằng nhóc bụ bẫm, hôm nay làm tiệc đầy tháng, nàng và mẹ qua đó chắc chắn sẽ lại bị bà cằn nhằn.
Năm ngoái Tứ tỷ của nàng xuất giá, năm sau đã mang thai, vì vậy mẫu thân nhiều lần lấy nàng ra so sánh.
Trước cửa Lý phủ treo đèn kết hoa, người đến chúc mừng vô cùng tấp nập. Lý gia là thế gia y dược, từ triều đại trước đã làm ngự y ở kinh thành, lại hay làm việc thiện, vì vậy được dân chúng kính trọng.
Tỷ phu hiền lành của nàng mỉm cười, thấy họ liền vội vàng đi tới: "Mẹ, Thanh Nhi đang ở trong sân."
Được, con cứ đi làm việc của mình đi, mẹ và Ngũ nha đầu tự qua đó." Phu nhân tướng quân phất tay, quay đầu quát con gái đang định chuồn đi: "Con đi đâu đấy?"
"Hê hê..." Tiết Ngữ Doanh bị bắt quả tang liền cười ngốc nghếch hai tiếng, muốn qua loa cho xong.
Nàng đi tới ôm lấy cánh tay mẹ: "Mẹ, con ở trong phủ nhiều ngày sắp phát điên đến nơi rồi, không dễ gì cha mới vắng nhà, mẹ cứ để con đi chơi đi mà. Con chỉ đến gặp Lưu Gia Ninh thôi, không đi đâu hết."
"Không được!" Phu nhân tướng quân nhìn con gái không nên thân của mình: "Tỷ muội nhà người ta cũng hơn tỷ muội nhà mình sao? Con xem con còn chưa gặp Tứ tỷ của con đã vội vàng muốn đi, còn ra thể thống gì! Không được ra khỏi Lý phủ nửa bước, nếu không khi cha con dạy dỗ con, mẹ sẽ không bênh con nữa."
"Được được được..." Sao số nàng lại khổ thế này.
Nàng đi lòng vòng trong Lý phủ, chán muốn chết, toàn là những cặp phu thê hoặc là những thiếu nam thiếu nữ có ý với nhau, ngay cả một người để nói chuyện nàng cũng không tìm được.
Thôi thì đi gặp Tứ tỷ vậy, hừ.
Đi qua hành lang rẽ vào hậu viện, dưới bóng cây xanh um có một nam tử mặc áo xanh đang ngồi, Tiết Ngữ Doanh mím môi, không thể nhìn chàng bằng ánh mắt như trước nữa.
Kẻ thù trở thành ân nhân, cảm giác này thực sự có chút kỳ diệu.
Khách khứa đều ở tiền viện, hậu viên rất yên tĩnh, giày thêu giẫm lên cành cây khô phát ra tiếng sột soạt, Tạ Yến Hồi ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau.
Con đường rải sỏi nhỏ hẹp chỉ đủ cho một người đi qua, Tạ Yến Hồi không nói gì, chỉnh xe lăn nép vào một bên bụi rậm, nhường đường cho nàng.
Sao chàng lại đột nhiên dùng xe lăn? Tiết Ngữ Doanh biết chân chàng bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy chàng ngồi xe lăn. Chẳng lẽ thật như Nhị tỷ nói, chân chàng bị thương rất nghiêm trọng?
Tiết Ngữ Doanh lướt qua chàng, Tạ Yến Hồi nghiêng người vào trong, nửa người ẩn trong bụi rậm.
Tiết Ngữ Doanh lùi lại, hỏi chàng: "Ngươi ở đây một mình sao? Thị vệ đi theo ngươi đâu?"
Dường như rất ngạc nhiên khi nàng lên tiếng, Tạ Yến Hồi im lặng một lúc mới trả lời nàng: "Hắn có việc ra ngoài một lát, ta chỉ đi dạo trong vườn, không sao."
Tiết Ngữ Doanh cau mày không đồng tình: "Hắn thì có chuyện gì được, chẳng lẽ không biết rõ thân phận của mình sao?"
Tạ Yến Hồi ngẩng đầu nhìn nàng hai lần, giọng nhàn nhạt: "Mẹ hắn bị bệnh, ta cho hắn về rồi."
"Ồ." Tiết Ngữ Doanh cũng bình tĩnh lại, đứng sang một bên.
Hai người chưa từng nói chuyện hòa nhã như vậy, một khi im lặng thì không còn gì để nói nữa.
Tạ Yến Hồi thấy nàng không có vẻ gì là muốn đi, đành tự mình xoay tay nắm nhường chỗ cho nàng. Chưa đi được mấy bước, một bàn tay mềm mại đã áp lên mu bàn tay chàng, chàng ngẩng đầu nhìn nàng, không biết nàng định làm gì.
Thiếu nữ hơi cúi người, mái tóc xõa hai bên theo gió quét qua má nam tử, Tiết Ngữ Doanh không để ý rằng hành động này đã vượt quá giới hạn, nàng nói lớn: "Để ta đẩy, ngươi đi đâu?"
Bàn tay ngọc ngà thon thả đặt lên vai nam tử, cơ thể Tạ Yến Hồi đột nhiên cứng đờ, Tiết Ngữ Doanh vẫn nhìn chằm chằm vào xe lăn, có chút ngẩn ngơ.
Nàng cũng có nghe phong phanh về vết thương trên chân chàng. Năm đó khi chàng còn nhỏ, chừng mười một mười hai tuổi, chàng đã cứu biểu muội khỏi con ngựa đang phi nước đại. Nghe nói bọn họ còn có hôn ước, sau đó vết thương trên chân chàng mãi không khỏi, nữ nhân kia ầm ĩ đòi hủy hôn ước.
Một người thì suy nghĩ miên man, một người thì mặt lạnh như tiền.
Cứ dừng ở đây là được rồi." Tạ Ngạn Hồi trầm giọng nói."
"À." Nàng đặt xe lăn ngay ngắn, cố định lại. Bản thân cũng ngồi xuống một chiếc ghế đá bên cạnh.
Không biết nàng thật sự ngốc nghếch hay giả vờ ngốc nghếch, Tạ Yến Hồi mất kiên nhẫn nói thẳng: "Ý của ta là, nếu ngươi có việc thì có thể đi trước."
"Ồ, ta không có việc." Nàng tùy tiện đáp, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chân chàng, lát sau mới hiểu ra ý chàng, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy sự nhẫn nhịn trong mắt nam tử.
Tiết Ngữ Doanh im lặng một lúc: "Ta... ta rất xin lỗi về chuyện hủy hôn, ta không cố tình nhắm vào ngươi."
Nam tử vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, đôi mắt lim dim như sóng biển cuộn trào, cuối cùng chỉ hóa thành tiếng: "Ừm, ta biết."
Những gì nên nói đều đã nói, với tình cảm của hai người bọn họ, lần này thật sự không còn gì để nói nữa.
"Vậy ta đi trước đây."
"Được."
Khi sắp bước ra khỏi viện, không hiểu sao Tiết Ngữ Doanh lại quay đầu nhìn, đυ.ng phải ánh mắt của chàng, cả người tê dại, không rõ đây là cảm giác gì. Thứ cảm giác kỳ diệu đó lại ùa về, không thể kiềm chế được.
Nàng đổ hết lỗi cho hoàng lịch, đúng là trúng tà.
Nàng đến gặp Tứ tỷ, vui vẻ bế trẻ sơ sinh nhăn nhúm đi dạo.
Tiết Tứ cô nương cười nàng: "Thích thì muội tự sinh một đứa đi."
"Tứ tỷ, tỷ lại trêu muội."
"Muội đã lớn từng này rồi, tỷ cũng phải lo thay cho mẹ. Nếu muội không nhanh, tỷ gặp ai cũng sẽ mai mối cho muội."
Hai tỷ muội trêu đùa nhau vài câu, người mang cơm đã đến.
Trong bữa cơm, để tránh mặt các trưởng bối, nàng cố tình ngồi vào một bàn toàn những gương mặt xa lạ.
Bàn bên cạnh có người nói chuyện, hỏi: "Chân của ai đó đến giờ vẫn không khỏi, thật đáng tiếc."
Nàng nhìn về phía đại sảnh, Tạ Yến Hồi và nữ tử bên cạnh không biết đang nói gì, hai người đều rất nhập tâm.
Lúc nàng quay đầu, mặt nàng lộ ra, người bàn luận kia nhìn thấy nàng liền ho một tiếng: "Mệnh ai nấy chịu. Nhị công tử đẹp trai, trẻ tuổi tài cao, cực kỳ tốt."
Phụ nhân nói chuyện khi nãy như mở máy hát, nháy mắt ra hiệu nói: "Gia thế tốt đến mấy thì có ích gì? Ngươi không thấy ngay cả lão cô nương nhà đó cũng ầm ĩ không chịu sao? Không phải do chê chân hắn bị thương à." Vừa nói vừa lấy tay che miệng, ánh mắt lơ đãng: "Ta nghe nói, chỗ ấy của Tạ Nhị công tử không được, cho nên..."
Sắc mặt ngày càng tối, nàng không nghe nổi nữa, đập bát đũa xuống bàn phát ra tiếng vang đột ngột.
Mọi người đều nhìn sang, nàng thản nhiên ngẩng đầu lên: "Không biết nói thì đừng nói, nói linh tinh cẩn thận thối miệng đấy."
Phụ nhân kia giật mình, thấy vẻ mặt âm u của nàng thì sợ hãi.
Một lát sau, lại không nhịn được khẽ hỏi một người bạn thân thiết: "Người này là ai?"
Người kia cũng thì thào đáp: "Chính là người mà ngươi vừa nhắc tới đó."
Ả mới ngậm miệng lại.
Điều kiêng kỵ nhất đối với một dân thường nhát gan là nói xấu chính chủ.
Không ngờ lại gặp được biểu muội ở đây, Tạ Yến Hồi vừa nói chuyện với nàng ta được vài câu, bên tai đã truyền đến tiếng đồ sứ vỡ.
Thiếu nữ tức giận rất bắt mắt, dưới tác dụng của chiếc váy ngắn màu xanh tươi tắn có vẻ hơi tinh nghịch, chàng nhìn một lúc rồi ánh mắt lướt qua đám đông có vẻ mặt khác nhau, cuối cùng dừng lại trên người phụ nhân đang run rẩy kia.
Mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Với tính tình nóng nảy của nàng, không biết đã bị thiệt thòi bao nhiêu lần, mãi không rút ra được bài học.