Ai Nói Nước Đổ Khó Hốt

Chương 2

Nói về mối nhân duyên oan nghiệt giữa Tiết Ngũ cô nương ở phía Nam thành và Tạ Nhị lang ở phía Bắc thành, thì phải kể đến sáu năm trước.

Khi đó, Tiết Ngữ Doanh mới mười một tuổi, thường xuyên theo tam ca đi quậy phá khắp thành, có dáng dấp của một tiểu ác ma.

Hôm đó, hai vị huynh trưởng đều không có nhà, một mình nàng lẻn ra phố, dẫn theo một đám huynh đệ (bạn chơi cùng độ tuổi) đi dạy dỗ gã công tử Lý phủ hôm trước dám hỗn láo với nàng. Sau đó lại nhảy vào vườn đào Lưu đại gia phá hỏng cả vườn đào, tiếp theo mang theo một đám người cầm cành hoa ùa đến bờ suối. Bọn nam đồng tè vào suối, nướ© ŧıểυ hòa cùng cánh hoa trôi theo dòng nước xuống hạ lưu, đám phụ nhân giặt quần áo mắng chửi om sòm, giơ gậy đuổi theo.

Đám người cười ngặt nghẽo chạy đến bên mấy cây dương liễu, cởi trói một con gia súc. Con trâu thoát khỏi dây thừng liền lao thẳng vào đám phụ nhân, lại vừa khéo có một bà trong số đó đang quấn một mảnh vải đỏ trên người. Thế là con trâu hùng hục lao vào người, mấy phụ nhân nào thấy qua cảnh tượng hung hãn này, ngã ngồi xuống đất ngây người ra.

Thấy con trâu cúi thấp sừng sắp húc vào phụ nhân kia, dưới tình thế cấp bách, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, có một người từ trên cây nhảy xuống nhẹ nhàng đáp lên con trâu đang phát điên, giơ tay cởϊ áσ choàng che mắt con vật. Con trâu trước mắt tối sầm, lảo đảo đi vài bước rồi cuối cùng cũng dừng lại.

Mấy người hầu đi theo run rẩy cả người, Tiết Ngữ Doanh trong lòng cũng rất hoảng sợ, đang định đi đến nhận lỗi thì thấy thiếu niên đang trấn an phụ nhân hoảng sợ kia lạnh lùng liếc nhìn nàng, chàng nói: "Tiểu quỷ, đã qua mấy năm mà ngươi vẫn đáng ghét như vậy!"

Chết tiệt, nàng nổi khùng lên!!

Nàng tìm hiểu ra người này chính là Tạ Yến Hồi ở phía Bắc thành.

Từ đó, chỉ cần Tạ Yến Hồi ở đâu, nàng liền bám lấy phụ thân và ca ca để đến đó, nghĩ mọi cách để chàng mất mặt. Kết quả cuối cùng thường là nàng bị đánh cho tơi bời.

Điều này làm nàng càng tức giận, từ đó không đội trời chung với chàng!

Hoàn toàn không có ai đứng về phía nàng, phụ mẫu thậm chí cả ca ca tỷ tỷ đều bị vẻ ngoài nho nhã của tên này lừa gạt. Bọn họ đều thấy tiếc cho chàng vì chàng bị què, chỉ có nàng biết tên này đáng ghét đến mức nào!

Hôm đó, nha hoàn trong phủ lỡ miệng nói, nên nàng biết được có người đến phủ cầu hôn. Nàng nhanh chóng xem xét lại những nam tử chưa kết hôn trong thành mà mình biết, Lý công tử đỗ đầu giải nguyên, thế tử Trần phủ dáng vẻ đường hoàng, hay là tiểu Vương gia ôn hòa?

Cuối cùng, nàng vừa mừng vừa lo ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn thấy Tạ Yến Hồi đi ra từ đại sảnh!!!

Chàng nhất định là đến để sỉ nhục nàng. Nàng thề rằng lúc đó mình đã nghĩ như vậy.

Nàng và Tạ Yến Hồi đã căng đến mức không muốn nhìn thấy nhau. Nhưng vì nhiều lý do, nàng lại phải tiếp xúc với hắn, cơ hội gặp mặt cũng nhiều. Mỗi lần bị tức đến bốc khói mà không có cách nào đối phó với chàng, nàng chỉ có thể nguyền rủa thầm chàng cưới một con vịt xấu xí mặt đầy tàn nhang.

Nàng ngày qua ngày phản đối chàng, nhưng hai nhà lại chuẩn bị kết thông gia. Nàng bất lực, cảm thấy tuyệt vọng và mệt mỏi.

Nàng mơ hồ đi về hậu viện, đầu óc choáng váng, đến khi nhìn rõ đường thì trước mắt chỉ còn lại mặt hồ mênh mông. Nàng nghĩ trong chốc lát, không nói một lời liền lao đầu xuống.

Mặc xác chuyện kết hôn! Cả đời này đừng hòng bắt nàng gả cho tên khốn đó!

Có lẽ đây là chuyện gan dạ nhất mà nàng từng làm trong đời, mặc cho cảnh tượng trước mắt chìm vào trong nước hồ, đôi mắt mơ hồ mở ra rồi lại nhắm lại, dường như nhìn thấy một vạt áo xanh vụt qua. Đây chính là ký ức cuối cùng của nàng.

Chỉ vì chuyện này? Lưu Giai Ninh thở dài, lặng lẽ đặt bàn tính xuống: "Quả nhiên Doanh Doanh nhà chúng ta vẫn còn là một đứa trẻ."

Nói đến chuyện này, Tiết Ngữ Doanh liền chán nản: "Ta không còn nhỏ nữa."

Tháng sau là sinh thần thứ mười tám của ngươi rồi, ngươi vẫn không định xuất giá sao?

Tiết Ngữ Doanh bực bội nằm vật ra bàn: "Không biết nữa, tại sao nhất định phải xuất giá chứ, ta thấy cả đời này cứ tự do tự tại như vậy cũng tốt, hà tất phải trói buộc bản thân?"

Nàng lo lắng, trong lòng là sự nghi hoặc vô tận, lại bị phụ thân ép đến nỗi thở không ra hơi.

Hôm trước khi Nhị tỷ tỷ về nhà ngoại đã nói với nàng: "Muội đã là đại cô nương mười bảy tuổi rồi, bao nhiêu năm nay chỉ có Tạ gia dám đến cầu hôn, muội còn không đồng ý, không biết muội đang nghĩ gì nữa. Muội có biết ban đầu hắn không đồng ý không. Phụ thân dùng một số chuyện để ép hắn mới khiến hắn nhượng bộ, kết quả muội lại làm ra trò này, khiến cả hai nhà đều trở thành trò cười. Hôm đó tỷ tình cờ gặp hắn ở góc phố, tỷ thay muội xin lỗi hắn, hắn chỉ cười rộng lượng, muội biết hắn nói gì không?"