Sáng hôm sau
Đại Học Cao Sơn X
Phòng học A1
Thục Hi Nhã nằm vật xuống bàn, hiu hiu miên man chợp mắt. Tính đến thời gian nhập học, thì chỉ còn hơn hai tháng nữa là cô kết thúc năm học.
Hi Nhã đảo mắt nhìn tới khung cửa sổ, trong đầu mơ hồ hiện lên bóng dáng của Nhàn Thư Hinh. Cô khẽ chậc một tiếng, vô thức nhìn ra ngoài cửa. Miệng khẽ lẩm bẩm. “Cô ta hôm nay không đi học sao?”
“Reng Reng Reng” Tiếng chuông báo giờ ăn vang lên. Thục Hi Nhã từ từ đứng dậy, cô cầm lên chiếc thẻ sinh viên, hướng tới căng tin đi tới. Dòng người ồ ập chen lấn, vốn dĩ khoảng thời gian ăn trưa rất dài, lại thêm chia thành nhiều khu vực lên cũng không mấy vội vã.
Thục Hi Nhã bước vào gian hai, chậm rãi tiến đến quầy ăn để xếp hàng, đến lượt liền gọi một suất. Bữa ăn của sinh viên rất đạm bạc, kẻ nào có tiền thì ăn sang. Kẻ không có thì gọi một suất bình bình.
Thục Hi Nhã nhàn nhạt đưa tay nhận lấy, hai tay cô cẩn thận bê. Ánh mắt hướng tới chiếc bàn nhỏ giữa gian. Cô ngồi yên ắng, lặng lẽ trầm tư ăn vào.
Suất ăn mới vơi được chút ít đã bị đổ vào một thứ không nên đổ. Chung quanh xôn xao nói chuyện đột nhiên im bặt, chuyển thành thái độ rì rào bàn tán.
“Cạch” một tiếng, muỗng ăn trên tay Thục Hi Nhã rơi xuống bàn sắt. Cô đảo hướng nhìn vào khay cơm bị đổ đầy úng nước cam mà nhạt nhạt gợn sóng. Thục Hi Nhã quay phắt lại, ánh nhìn lạnh lạnh vào ba người con gái. Đặc biệt là người ở giữa.
Thục Hi Nhã nghiến răng, cô hít hơi điều chỉnh thái độ nhẹ giọng: “ Lại là cô. Cô là em gái của Nhàn Thư Hinh?”
Nhàn Thư Kiều nhẹ nhếch khóe miệng, mỉa mai trả lời: “Là tôi, đồ đáng ghét. Chuyện hôm trước còn chưa xong đâu. Phá hỏng bữa cơm của tôi, còn muốn yên ổn ở cái trường này.."
Thục Hi Nhã lười biếng trả lời. Cô xoay người cầm lên khay cơm vừa bị phá đến nhão nhoẹt mà thở dài. Lạnh lạnh con ngươi vừa định lách qua ba người ở giữa để rời đi thì cánh tay Thục Hi Nhã đã bị Nhàn Thư Kiều giữ chặt lại.
Thư Kiều cười một cách cợt nhả. Nàng trừng mắt tới Thục Hi Nhã. Hai người con gái bên cạnh theo ý cũng liền tiến tới giữ chặt cô.
Khay cơm trên tay Thục Hi Nhã bị hất đổ, hoàn toàn úp hẳn trên bộ đồng phục của cô. Nước cam trước đó đổ ra, thịt rau dầu mỡ bắn lên. Khoảng áo đồng phục của Hi Nhã ướt một mảng. Khay cơm sắt rơi đập xuống mũi giày.
"Bốp" một tiếng mạnh. Bàn tay của Nhàn Thư Kiều giáng thẳng lên má Thục Hi Nhã. Nàng cười cười, nhìn vào gương mặt ửng đỏ của người kia. Sau đó không ngại ngùng trở tay một cái bốp nữa.
Những người có mặt trong căng tin trường xám xịt, hết người này người kia quay sang bàn tán. Vẻ mặt họ nơm nớp, cố tình lảng tráng đi. Có người len lén nhìn chằm chằm tới.
" Ay ya..xin lỗi bạn học này, tôi lỡ giữ chặt tay cậu quá." Một người con gái mỉa mai đi theo Nhàn Thư Kiều châm chọc nói. Một người bên cạnh theo đó cũng hùa cười.
Nhàn Thư Kiều thu tay, nhìn xuống thân áo đồng phục đã ướt đẫm kia mà chậc chậc. Nàng lên giọng chanh chua: "Xin lỗi tôi một câu chân thành, biết đâu tôi sẽ tha cho cậu.."
Thục Hi Nhã nhàn nhạt, hai bàn tay siết chặt đến đỏ. Cô ngẩng mặt lên, phỉ một tiếng: "Tôi không làm gì sai, sao phải xin lỗi. Người sai hôm trước là cô. Không xếp hàng, chen lấn xô đẩy, làm đổ canh vào bạn học..tôi chỉ nhắc nhở."
Nhàn Thư Kiều rất nhanh nghiến răng xám mặt: "Không xin lỗi tôi một câu sao đồ đáng ghét?"
"Không có chuyện đó, tôi không sai." Thục Hi Nhã cười khẩy một tiếng.
"Cạch."
"Ào.."
Thoáng một câu nói, cả đầu tóc lẫn gương mặt Thục Hi Nhã đều ướt sũng. Mái tóc nhỏ giọt rũ rượi nước canh, đầy ám mùi. Hốc má, hốc mắt thấm đẫm nước. Thục Hi Nhã cúi gằm xuống, ánh mắt thoáng tia dao động.
Cả phần trên đều dính đầy canh rau, thấm đẫm áo đồng phục. Kèm theo bên tai là tiếng kêu càng ngày rầm rì của sinh viên.
Nhàn Thư Kiều cười khinh miệt, nàng ta vứt cốc nhựa đựng canh xuống đất. Hai chân tiến tới, Thư Kiều dùng tay bóp chặt lấy miệng Thục Hi Nhã, mỉa mai nói:
"Thảm hại thật. Tóc, cổ, áo đều ướt hết rồi. Bạn học này thật bẩn a, dính đầy nước canh, nước canh, thịt rồi rau..Chậc, chậc, trông đáng thương quá."
Thục Hi Nhã cau mày nhíu chặt lại, con ngươi cô nhàn nhạt tia khó chịu. Nhìn từ trên xuống, đúng như lời Nhàn Thư Kiều nói: Cô lúc này trông thảm hại biết bao nhiêu.
Đã làm đến nước này, ép buộc bắt nạt rõ ràng nhưng mọi sinh viên có mặt cũng chẳng ai dám can ngăn giúp đỡ. Họ e dè nhìn nhau, lảng tránh liên tục. Không ai rời khỏi, chỉ chăm chăm mà xem chuyện.
Thục Hi Nhã nghiến răng, mấy lần định vung lên nhưng tiếng kêu của đồng hồ đeo tay lại chậm rãi kéo cô lại. Thục Hi Nhã từ từ giãn lông mày, ánh mắt nhẹ nhìn xuống đồng hồ mà thở dài. Hai bàn tay cô siết chặt, nổi lên gân guốc tím xanh. Cô nhàn nhạt nhìn Nhàn Thư Kiều, khoé miệng khó khăn thành tiếng..
". V..vừa lòng chưa, cô còn m.muốn gì nữa?"