Thục Hi Nhã khoé miệng run run, mấp máy không rõ lời nói. Cô gạt đi đôi tay lạnh lạnh đang miết trên mặt mình, mặt Thục Hi Nhã cúi gằm xuống. Hít một hơi ổn định để bình tĩnh trở lại.
Nhàn Thư Hinh lạnh nhạt tiến tới bên kệ bếp, nhìn thấy rõ ràng hai tô mì sợi đầy đủ rau thịt tôm đã úp sẵn mà tự nhiên bưng lấy một bát, chậm rãi đi lên phòng khách. Mặc kệ con người đang trầm lặng kia.
Thục Hi Nhã nhẹ ngước lên, đập vào trước tầm mắt là bóng lưng gợi cảm đầy quyến rũ. Cô xoay người, chính mình rót hai cốc nước lạnh. Sau đó bưng lên tô mì, theo lên phòng khách.
Nhàn Thư Hinh nhìn tới người đối diện đang yên lặng ăn, nàng khẽ buông đũa xuống. Chán ghét lạnh lời:
“Cô bị câm sao? Nếu người khác không bắt chuyện thì cũng không nói như vậy.”
“Cô muốn tôi nói gì, hay cô lại muốn hỏi chuyện gì nữa?” Thục Hi Nhã ngước mắt, nhàn nhạt đáp.
Nhàn Thư Hinh nhếch mép, kiêu ngạo trên gương mặt xinh đẹp. Vóc dáng gợi cảm rõ ràng, thanh thoát mà khó đυ.ng. Nàng vắt chân, lặp lại lời trước đó:
“Đồ phế vật, thế nào? Suy nghĩ xong chưa. Có muốn tôi giúp cô một chút không. Điều kiện là nghe lời tôi về mọi mặt trong vòng ba tháng...Tôi đảm bảo người đâm chết mẹ cô, tôi sẽ tìm được.”
Thục Hi Nhã buông đũa, âm trầm nhìn lên. “Cô rất giàu nhưng liệu có giàu bằng họ?”
“Nhàn Gia! Tôi là đại tiểu thư Nhàn Gia. Thế lực giàu nhất trong nước. Đủ rồi chứ?” Nhàn Thư Hinh lạnh lạnh trả lời, lời nói nàng buông ra rất nhẹ nhàng như đủ khí thế cao kiệu.
Đôi mắt Thục Hi Nhã thoáng dao động. Bàn tay cô đặt trên đùi, khẽ siết lại. Gương mặt khẽ đảo ra chỗ khác, cô trầm giọng: “Vì sao lại giúp tôi.”
Nhàn Thư Hinh nhếch mép, nàng đứng dậy tiến tới chỗ Thục Hi Nhã. Bàn tay thon dài đặt bát mì ra xa, Nhàn Thư Hinh yêu kiều xinh đẹp nhẹ ngồi lên mặt bàn. Đường đường đối diện với bóng người thẳng lưng ngồi trên ghế trước mặt. Bàn tay Nhàn Thư Hinh đưa lên, khẽ chạm đến cổ áo của Thục Hi Nhã. Nàng thâm hiểm nói:
“Tôi không giúp cô. Tôi đưa ra đều có điều kiện đàng hoàng. Tôi chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu đôi chút trò vui. Nhàn Thư Hinh tôi không giúp không ai thứ gì..”
Thục Hi Nhã đưa lên đẩy bàn tay Nhàn Thư Hinh ra. Cô đảo mắt về hướng khác, mơ hồ không nói. Ngay khoảng cách gần, từng tấc thịt trắng trẻo mịn màng của nàng liên tục đập vào mắt. Xương quai xanh, vùng eo nhỏ, gương mặt xinh đẹp. Thoang thoảng cánh mũi một mùi hương dễ chịu. Thục Hi Nhã hèm giọng, khàn khàn đăm chiêu. Trong đầu hiện lên một cảnh tượng nhuốm máu: Mẹ...
Nhàn Thư Hinh kiên trì đợi, ánh mắt đánh giá tới Thục Hi Nhã. Rõ ràng tầm mắt là bàn tay siết chặt đến đỏ. Nàng buông lời nhạt, khích tướng đôi chút.
“Nhìn cô cũng rất thuận mắt, nhưng tính tình lại khó chịu ương ạch, đã thế còn ít nói. Tôi đây là muốn xem xem, đến cái lúc cô vâng lời tôi sẽ như thế nào. Nghe lời tôi một chút là sẽ tìm được người đâm chết mẹ cô.”
Thục Hi Nhã không trả lời, cô chuyển hướng tới gương mặt sắc lạnh xinh đẹp kia. Âm trầm một khoảng lâu, Thục Hi Nhã mới gật đầu. Cô nhạt nhạt: “Hi vọng cô giữ đúng lời đã nói.”
“..Hửm? Vậy là đồng ý nghe lời tôi trong ba tháng rồi sao..” Nhàn Thư Hinh nghe rất rõ lời Thục Hi Nhã nói, ấy vậy nhưng lại giả vờ như không. Nàng chống cằm, tùy tiện hỏi lại.
Thục Hi Nhã chuyển động cuống họng, cô gật đầu:
“Phải.”
Một nụ cười mỉm hiện lên mặt. Nhàn Thư Hinh ưng ý với câu trả lời đã được dự đoán trước. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng gật gật đầu. Nhàn Thư Hinh nhìn Thục Hi Nhã đang suy tư im lặng, nét mặt phảng phất đôi chút sự bất đắc dĩ mà hài lòng.
Nàng đút tay vào túi quần, nhạt nhạt bảo: “Yên tâm đi. Tôi nói thì sẽ giữ lời. Nhưng còn tùy vào cô thể hiện thái độ như thế nào. Giờ còn có việc, tôi về đây.”
Tiếng đóng cửa nhẹ vang lên. Thục Hi Nhã đảo mắt ra cửa sổ. Cô nhìn thấy bóng người con gái yêu kiều kiêu ngạo kia, nhìn thấy ngay sau đó là một chiếc xe hơi sang trọng phóng tới đỗ trước mặt. Nhìn thấy một người tài xế kính cẩn ra mở cửa cho cô ta tiến vào.
Thục Hi Nhã thấy được sự kiêu ngạo, giàu có, trêu đùa toả ra từ người Nhàn Thư Hinh, nhưng cũng nhìn thấy đôi chút sự chắc chắn có thể tin tưởng đầy mông lung.
Thục Hi Nhã chính mình cười giễu cợt. Cô đứng dậy cầm lấy khung ảnh được úp dưới bàn. Hiện lên đó là gương mặt vô cùng quen thuộc. Thục Hi Nhã miết nhẹ vào gưong mặt người phụ nữ trung niên trong ảnh, cảm giác đau lòng cùng bất đắc dĩ tràn trề ra ngoài.
Trong căn phòng khách trống trải, chỉ vang đều tiếng thở dài trầm tư. Thục Hi Nhã choảng vạng ngồi bệp xuống sàn, một chân chống một chân duỗi thẳng. Gương mặt tay chân dán đầy băng gạt. Hi Nhã chạm nhẹ lên đầu, sự hối hận kèm thống khổ bật lên. Tiếng nói nhẹ nhủ lòng thương.
“Mẹ..”