Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 18.3: Thôn trưởng

Trước kia Lăng ca nhi còn ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng nghe người ta nói cậu không lễ phép, nhưng mỗi lần gặp ông, cậu vẫn vui vẻ chào hỏi.

Nào giống như bây giờ, cả người giống như con mèo rừng khó thuần, hở tý là nhe răng cắn người.

“Bỏ đi, ta lười cùng ngươi so đo.” Sau cùng, thôn trưởng còn nói thầm một câu, “Chết tiệt, sao ta không có cái miệng như Lăng ca nhi chứ.”

Nếu thôn trưởng khác chê cười thôn bọn họ, gièm pha một ca nhi lại đi mua nô ɭệ, lão tử cứ phản bác như vậy.

Sau khi nghe Lăng ca nhi nói, ông mới nhận ra về công về tư bọn họ đều chiếm lý.

Có bản lĩnh thì thôn các ngươi cũng tự mình mua, không có tiền mua thì đừng ở đây nói bậy.

Các thôn khác còn không đủ khả năng nộp thuế, thậm chí bán người tốt làm nô ɭệ, nhưng làng của họ đã lập tiền lệ, là nơi đầu tiên mua nô ɭệ.

Đây rõ ràng là cống hiến bạc của mình cho quan gia, là nguồn thu nhập cho quan gia, cho thấy thôn Ngũ Khê của họ giàu có. Ông nhất định sẽ ưỡn lưng thẳng tắp vào lần tụ tập tiếp theo.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng thôn trưởng vẫn trừng mắt liếc Tô Lăng, “Tính tình bướng bỉnh, có vấn đề giống cha ngươi.”

Tô Lăng bĩu môi, cậu không giống cha. Cha luôn bị thân thích ức hϊếp, cậu sẽ không.

“Cho nên hôm nay ngươi tới làm gì?” Thôn trưởng hỏi.

Tô Lăng chỉ vào Tô Ngải nói: “Hắn sau này sẽ lên núi đi săn, ta tới đăng ký.”

Thôn trưởng nhìn Tô Ngải, “Nô ɭệ của ngươi còn biết đi săn? Trong thôn của chúng ta, những thợ săn giỏi đều được huấn luyện từ nhỏ. Muốn kiếm ăn trên núi cũng không dễ dàng.”

Cứ vài năm lại có hán tử chết trong núi, do đó cô nhi quả phụ trong thôn cũng nhiều lên, dựa vào núi kiếm ăn tất nhiên sẽ có giá phải trả.

Thôn trưởng tưởng rằng Tô Lăng sẽ phản bác chuyện săn bắn, nhưng cậu lại bất mãn nói: “Hắn kêu Tô Ngải.”

“Chỉ là một tên nô ɭệ mà thôi. Ta chưa từng nghe nói nô ɭệ có tên.”

Tô Lăng nói lớn hơn, “Hắn là nô ɭệ ta mua, không phải nô ɭệ của người khác. Người khác chỉ có thể gọi hắn là Tô Ngải.”

Thôn trưởng chép miệng, giơ tay vuốt bộ râu sắp dựng ngược lên vì tức giận, “Tô Ngải thì Tô Ngải......” Thôn trưởng đột nhiên trợn to mắt nói, “Ngươi còn cho nô ɭệ cùng họ với ngươi?”

“Ta thích.” Tô Lăng nói.

Tô Lăng tỏ vẻ bất cần đời, lại khiến bộ râu vừa xẹp xuống của thôn trưởng dựng ngược lên.

Thôn trưởng không thể làm gì Tô Lăng, chỉ đành bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tên nô ɭệ cạnh cậu.

Một con chó được đặt tên cũng dễ dàng sinh ra cảm tình, huống chi là một người sống sờ sờ.

Nô ɭệ kia vẫn luôn im lặng không nói. Hắn không biết từ khi nào đã đứng sau Tô Lăng trong trạng thái bảo vệ chủ nhân, lúc này đang nhìn chằm chằm cái ót của cậu xuất thần.

“Thích thì thích đi, lão già này lười quản ngươi, quản không nổi.”

Tính tình này sợ chỉ có tên nô ɭệ chịu nổi.

Với tính tình này của Tô Lăng, nếu gả cho hán tử nhà ai chỉ sợ sẽ nháo đến gà bay chó sủa, đến lúc đó lại đến lượt ông chủ trì, nghĩ đến đã đau đầu.

Tốt nhất Tô Lăng và nam nhân này thành gia, hai người đóng cửa sinh hoạt, mọi người đều thanh tịnh.

Thôn trưởng nghĩ như vậy, ánh mắt từ đánh giá nô ɭệ chuyển sang mong đợi gánh nặng đường xa, trong mắt còn có nhè nhẹ thiện ý.

Nhưng Tô Ngải dường như không nhìn thấy. Hắn chăm chú nhìn đầu Tô Lăng, không chú ý đến ông, cũng không có chút nào đáp lại.

Tên đầu gỗ này, thật là không thông suốt!

Tô Lăng thấy thôn trưởng lại tức giận liền nhận sai, không keo kiệt lời hay, giả ngoan cười nói:

“Thôn trưởng sao lại quản không nổi? Trong thôn Ngũ Khê ngài là người lớn nhất, nhờ thôn trưởng quản, chúng ta mới có thể sống tốt.”

Thôn trưởng thấy Tô Lăng dịu xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười có phần giống trước kia của cậu, trong mắt bất giác có ý cười, “Ngươi đó, miệng vừa độc vừa ngọt.”

Nhưng ý cười của thôn trưởng còn chưa tới, lại nghĩ tới chuyện khác, “Gần nhất ngươi có đi thăm mộ cha không?”

Tô Lăng lắc đầu.

Cha đã mất hơn một tháng, cậu vẫn không dám đi viếng mộ ông.

Ngày thường cậu có thể coi như cha về quê thu thập dược liệu, chỉ cần vài ngày nữa ông sẽ trở về.

Nhưng nghĩ đến cha bị chôn dưới hoàng thổ lạnh lẽo, nước mắt cậu không tự chủ được rơi xuống.

“Ai, đừng khóc, ta không nói nữa.” Thôn trưởng thấy Tô Lăng ngơ ngẩn rơi lệ, tay với tẩu thuốc trên bàn hút thêm một hơi.

Thôn trưởng tiếp tục nói, “Mấy ngày nữa, Viên gia có người tổ chức vào núi. Đến lúc đó tên nô ɭệ này, tô cái gì nhỉ? A, Tô Ngải, đến lúc đó Tô Ngải đi theo đi, làm quen quy củ trong núi của chúng ta.”

“Trong núi có nhiều ký hiệu bẫy rập, ký hiệu nguy hiểm, còn có các loại địa hình đều cần phải hiểu rõ.”

“Còn nữa, đợi lát nữa lên danh sách thợ săn cần ngươi ký tên ấn dấu. Thuế thợ săn của Tô Ngải sẽ tính lên đầu ngươi.”

Nước mắt Tô Lăng đã sớm kìm xuống đáy mắt. Cậu vừa nghe đến tiền lập tức thận trọng hỏi, “Còn có thuế thợ săn? Phải nộp bao nhiêu?”