“Chỉ là nộp thuế má thôi, có gì phải sợ?” Tô Lăng cắt ngang động tác giơ ngón tay của thôn trưởng.
“Thôi vậy, ngươi là đứa trẻ quật cường giống cha ngươi, nếu lúc ấy nó nghe ta,” cũng không đến mức đυ.ng đến các nhà quyền quý trong thành, bị chèn ép thảm hại.
Thôn trưởng còn chưa kịp nói đã bị một tộc lão ho khan đánh gãy.
Ánh mắt kia như đang nói ngài nói với đứa nhỏ những điều này làm gì?
Nhưng Tô Lăng không chú ý tới ánh mắt và động tác nhỏ của thôn trưởng cùng các tộc lão, cậu chỉ kịp kinh ngạc thuế má của người chưa lập gia đình lại khắc nghiệt như vậy.
Cha chưa bao giờ hỏi cậu có muốn gả chồng hay không, cũng chưa bao giờ đề cập với cậu về thuế đầu người.
Chờ Tô Lăng hoàn hồn, thôn trưởng đã trở lại vẻ mặt bình thường, bắt đầu nhấp từng ngụm nhỏ từ tẩu thuốc.
“Ngươi lười nghe lão già này nói thuế má thì thôi, ta cũng lười làm phiền ngươi.”
“Nhưng ngươi phận là ca nhi lại đi mua nô ɭệ, phá hỏng bầu không khí trong làng, chung quy là ảnh hưởng không tốt. Ngươi tốt nhất vẫn là đem hắn bán đi.”
Thôn trưởng nhìn Tô Ngải cao to, im lặng nói: “Nghe nói nô ɭệ này trước đây là kẻ chuyên gây rối, nhưng hiện tại xem ra ngươi đã dạy dỗ hắn khá ngoan ngoãn, bán đi không chừng còn có thể kiếm được nhiều hơn mấy lượng.”
Tô Lăng từ chối, trực tiếp bày tỏ thái độ.
“Thôn trưởng, ngài nói mua nô ɭệ ảnh hưởng không tốt? Ngài đây là có khuất tất với việc mua bán nô ɭệ? Việc này đã được đại thành chủ và các huyện lệnh chấp thuận, hiện tại thôn trưởng nói mua nô ɭệ ảnh hưởng không tốt là muốn phản đối chính sách sao?”
Tô Lăng thực lòng cảm thấy nô ɭệ đáng thương, mua bán nô ɭệ rất tàn nhẫn, nhưng nó không ảnh hưởng đến cậu nói về chế độ này.
“Nếu thôn trưởng nói ảnh hưởng không tốt, ta đây sẽ vào thành đến quan phủ tiêu trừ khế ước, thuận tiện báo cáo ý kiến cùa ngài.”
Thôn trưởng vừa nghe, gấp đến độ đứng lên, cánh tay gạt qua tẩu thuốc trên bàn khiến nó rơi loảng xoảng trên mặt đất. Thấy vậy, ông lại nhanh chóng xoay người lại nhặt bảo bối của mình lên.
Khi thôn trưởng ngẩng mặt lên đã có chút thở dốc.
“Ngươi đứa nhỏ này, miệng cũng thật tàn nhẫn. Ta khi nào nói mua nô ɭệ ảnh hưởng không tốt? Ta là nói ca nhi chưa xuất giá mua nam nhân về ảnh hưởng không tốt.”
“Nam nhân mua nô ɭệ thì không có việc gì, ca nhi mua nô ɭệ liền có vấn đề? Thôn trưởng, ngài đây là cản trở quan phủ buôn bán, cắt đứt tiền tài của quan phủ!”
Thôn trưởng bị hai chiếc mũ của Tô Lăng trấn áp, chỉ cảm thấy khó thở, cúi người cong eo ho khan.
“Ngươi thật là đã bị Hưng Hiền chiều hư, nói chuyện không biết lựa lời, cũng không sợ đâm thủng trời.”
Nếu không vì cha cậu, thôn trưởng đã sớm đuổi ca nhi vô pháp vô thiên này ra khỏi thôn.
Trước kia không phát hiện đứa nhỏ này khó chơi như vậy.
Tô Lăng nhếch môi, ánh mắt sáng lên cảnh giác, cả người đầy gai nhọn như con nhím nhỏ, động nhẹ có thể đâm người khác, khiến người ta không thể chống đỡ được.
“Lại nói đối với trong thôn ảnh hưởng không tốt, ta mua nô ɭệ là dùng tiền của người khác sao?”
Tô Lăng còn lôi kéo cánh tay Tô Ngải tiến về phía trước, hào phóng khoe người, “Ta mua nô ɭệ cường tráng tuấn lãng, mỗi ngày nhìn hắn còn có thể ăn được ba chén cơm.”
“Thôn trưởng nói ảnh hưởng không tốt là chỉ ca nhi trong thôn, ngài chẳng lẽ lo lắng những ca nhi đó nhìn thấy hắn tuấn lãng sẽ ghét bỏ nam nhân trong thôn chúng ta, yêu cầu tìm phu lang đều cao lên, ảnh hưởng việc sinh sản của thế hệ sau sao?”
Thôn trưởng tức giận trực tiếp đập tẩu thuốc bảo bối lên bàn, “Ngươi quả thực không biết xấu hổ, lão tử không quản được ngươi.”
Tô Lăng thấy thôn trưởng tức giận, không thèm để ý tiếp tục nói: “Thôn trưởng nói ảnh hưởng không tốt là sợ ca nhi trong thôn đều đi mua nô ɭệ đúng không?”
“Nếu là như vậy, thôn trưởng thật không cần lo lắng, bọn họ muốn mua cũng không mua nổi. Dám bỏ ra ba đến năm lượng bạc dành dụm trong một năm để mua một tên nô ɭệ không? Cho dù mua, họ gánh nổi thuế đầu người sao?”
“Nói trắng ra, mua nô ɭệ chỉ dành cho kẻ có tiền, những người khác chỉ có thể hâm mộ đỏ mắt.”
Cậu nhìn tay thôn trưởng chống lên bàn đang run run rẩy rẩy, đối phương trừng mắt thẳng tắp nhìn cậu, tức khắc có chút chột dạ chính mình có phải hơi quá đáng hay không.
Thôn trưởng dùng bàn tay khô khốc đập lên bàn gỗ, khẩn trương nói: “Ngươi đứa nhỏ này!”
Tộc lão khác thấy thế vội vàng lôi kéo thôn trưởng ngồi xuống: “Nể mặt Hưng Hiền, ngài đừng chấp nhặt với nó.”
Thôn trưởng đẩy cánh tay của tộc lão khác ra, giương mắt lên đã thấy nô ɭệ đứng lên trước bảo hộ Tô Lăng, mà Tô Lăng còn không cảm kích hùng hồ kéo hắn về phía sau.
Ông đột nhiên nhớ tới hình ảnh gà mẹ sưởi ấm gà con vào mùa đông.
Thôn trưởng nhìn, khuôn mặt cứng đờ hơi chút giãn ra, cơn tức cũng giảm xuống.
Đứa nhỏ này đã mất cha, xác thật rất đáng thương.