Ở Thanh Thạch Thành, mạng người là thứ không đáng tiền nhất. Các đại gia tộc có quyền thế đều là cha truyền con nối, triều đình không vươn được tới nơi này, quan triều đình được phân về đây cũng không có thực quyền.
Không chỉ ở Thanh Thạch Thành như vậy, nghe nói vùng Tây Nam cũng thế.
Tô Lăng nuốt xuống lời chửi bới, gian nan mở miệng nói: “Lần sau vào thành bán đồ, ta và ngươi cùng đi.”
Tô Ngải thấy biểu tình Tô Lăng một lời khó nói hết cũng biết mình bán lỗ vốn.
Hắn tức khắc trầm mặc, một lát sau mới nói: “Không sao, ta sẽ kiếm được càng nhiều.”
Sau đó hắn mở miệng giải thích: “Sáu lượng bạc, mua tám củ cà rốt hết sáu văn, hai mươi quả trứng gà hết hai mươi ba văn, thêm gà ăn mày mười lăm văn….”
“Được rồi, ta không cần biết rõ ràng như vậy, tiền đều là ngươi kiếm.” Tô Lăng nói.
Nhưng Tô Ngải như không nghe thấy lời Tô Lăng, vẫn tiếp tục nói: “Rau chân vịt mười văn, bàn chải và bột đánh răng tổng cộng sáu mươi văn, đi đi về về tám văn, mua một bộ dụng cụ thợ mộc, mũi tên sắt, linh tinh vụn vặn tổng cộng 376 văn, cộng thêm 124 văn mua đồ ăn.”
Tô Lăng nghe hắn nói, bàn tính trong đầu lách tách kêu vang, trực tiếp hỏi, “Cho nên vừa vặn còn hai lượng năm tiền, ngươi đều cho ta?”
“Ừ.”
Tô Lăng thấy thế có chút ngượng ngùng, nhưng nô ɭệ kiếm tiền đưa cho chủ nhân đã là quy củ.
“Sau này có tiền không cần đưa cho ta toàn bộ, chính mình giữ lại một ít.” Cậu vuốt mũi nói.
“Ta xem ngươi vẫn luôn mặc chiếc áo vải thô này, đôi giày cũng đã mòn rách đế, sao không mua cho mình bộ quần áo để thay?”
Tô Ngải mỗi đêm sau khi tắm rửa xong đều giặt quần áo, chỉ là hắn ngủ muộn dậy sớm, Tô Lăng không nhìn thấy.
Hắn cúi đầu ngửi ống tay áo, “Sạch sẽ.”
Tô Lăng không tin, nam nhân mùa hè dễ dàng đổ mồ hôi thối. Cậu xua tay như muốn nói cách xa ta ra.
“Lát nữa sau cơm chiều, ta sẽ dẫn ngươi đi xem ruộng thuốc, thu thập dược liệu, sau đó vào thành mua quần áo cho ngươi.”
“Ngươi đừng đi, đầu gối còn bị thương.” Tô Ngải nói.
“Vậy ta cũng phải đi ruộng thuốc hái một ít tam thất để cầm máu trị thương.” Tô Lăng nói.
“Ta hái mang về là được.”
“Ngươi không biết nó ở nơi nào.”
“Ta có thể hỏi người khác.”
Tô Lăng vừa nghe, hừ một tiếng nói: “Đối với người khác thì nói nhiều, mỗi lần đối với ta đều lạnh lùng.”
Tô Ngải lẳng lặng nhìn cậu không trả lời, thấy Tô Lăng lại sắp tức giận mới bất đắc dĩ nói, “Sợ nói sai, chọc ngươi không vui.”
Tô Lăng thu cằm, lầu bầu nói, “Còn rất tự giác.”
Tính tình cậu không tốt, chính cậu cũng biết, nhưng cậu cũng không phải chó điên tóm được ai liền cắn người đó.
Nghĩ lại tức, vì thế lại trừng Tô Ngải một cái.
Nhưng cái liếc mắt này không ảnh hưởng tới Tô Ngải. Hắn đang cúi đầu dọn dẹp chén đũa, không phát hiện.
Tô Ngải dọn dẹp xong liền ra cửa.
Khi đi trên đường, Tô Ngải vừa vặn gặp một thôn phụ đang vào núi, đối phương rất nhiệt tình, còn đưa hắn tới ruộng thuốc nhà Tô Lăng.
Sau đó nàng chỉ vào một loại cây thảo mộc nói đó là tam thất.
“Lăng ca nhi sợ là ngày hôm qua vào trong núi bị va đập đầu gối, đứa nhỏ này nhỏ nhắn như vậy, vào núi liền chịu khổ.”
Thôn phụ này cũng là họ Sử, ngày hôm qua Sử Hưng Giang cũng là Tam bá phụ gọi người vào núi, nàng cũng ở đó.
“Những thân thích của đứa nhỏ không có ai tình nguyện đi giúp. Ngày hôm qua gọi người lên núi, gọi đại bá và ba cô cô của nó, họ đều nói chưa ăn cơm, bận cho lợn ăn.”
“Ngày Sử em út còn sống qua lại rất thân thiết với họ hàng, người vừa chết họ đã lạnh nhạt như vậy.”
“Nếu Lăng ca nhi đã mua ngươi, ngươi liền đi theo Lăng ca nhi hảo hảo sinh hoạt. Nó có người giúp đỡ bầu bạn, cuộc sống trong thôn cũng đỡ bất vả.”
Tô Ngải gật đầu, “Ta đã biết, cảm ơn thẩm.”
Người phụ nữ thấy Tô Ngải kiên định đáp, nhìn hắn tứ chi tinh tráng, có lẽ làm việc cũng chắc chắn. Nàng càng xem càng thích, cuối cùng cười ha hả nói, “Ta và Sử em út là cùng một ông ngoại, kêu ta một tiếng nhị cô là được.”
“Tốt, nhị cô.”
Nhị cô thấy Tô Ngải ít nói, sửa miệng lại thật mau, thoạt nhìn cũng là một nam nhân trầm ổn, càng thêm vừa lòng.
Nàng thấy Tô Ngải đã tìm được tam thất, xoay người đi rồi còn nhỏ giọng cảm thán, Lăng ca nhi đúng là kiêu ngạo dũng cảm, làm việc tuổi trẻ nàng không dám làm, dám đi mua một nam nhân về.
Thính lực Tô Ngải nhạy bén, nghe nhị cô nói Tô Lăng như vậy, trên mặt xuất hiện ý cười.
May mắn thay là hắn, cũng may mắn thay là Tô Lăng.
Hắn tỉnh lại thấy mình ở một địa phương xa lạ, tứ chi bị xích sắt ghìm chặt, bị người chọn lựa đánh giá như một món hàng tại chợ đen.
Hắn dùng bạo lực một đợt lại một đợt đuổi đi những quản gia kiêu căng, dựa vào Tiểu Hắc ngậm đồ ăn thừa cho hắn ăn.
Ngày đó Tô Lăng đột nhiên xuất hiện, hoạt bát, tốt bụng và lương thiện, lại luôn phòng bị mọi thứ xung quanh như con nhím nhỏ.
Khoảnh khắc ấy, Tô Ngải đã quyết định đi phía sau con nhím nhỏ thẳng đến khi nó lộ ra cái bụng mềm mại trước mặt hắn.
Thôn dân ở đây không phải ai cũng khiến người chán ghét, sống ở nơi non xanh nước biếc này là điều mà trước đây hắn chỉ có thể mơ ước.
Tô Ngải nghĩ như vậy, không phát hiện cạnh bờ sông dưới chân núi có người đang dùng ánh mắt ác độc nhìn hắn.