Tiểu Hắc bên cạnh nằm bò trên thềm đá, nheo mắt nhìn hai người, phe phẩy đuôi đuổi muỗi.
Mấy ngày trước nhà cũ không có người ở, muỗi đều rúc trong rừng cây. Sau khi hai người ở nơi này nhóm lửa nấu cơm vài ngày, muỗi càng ngày càng nhiều.
“Ngày mai lên núi đốt tổ muỗi.” Tô Lăng nói.
Ban ngày nắng gắt, phơi khô ngải cứu chỉ mất một hai ngày.
Tô Lăng tung hứng bạc vụn trong tay, “Ngươi đưa ta hai lượng, trong người ta còn ba lượng, chúng ta tổng cộng có năm lượng, phải tính toán thật kĩ.”
“Gạch ngói của căn nhà cũ này đã mười mấy năm không tu sửa. Ngói sau nhà đã bị cây trong núi đổ đập vỡ, nếu trời mưa chắc chắn toàn bộ nhà sẽ bị dột.”
“Còn nữa, ngày mai phải đến nhà trưởng thôn để đăng ký vào núi săn.”
Tô Lăng nói liên miên, Tô Ngải lẳng lặng lẽ lắng nghe, tiếng côn trùng vo ve xung quanh dần dần yên tĩnh. Đêm đã vào khuya.
Buổi tối tắm rửa cũng là một vấn đề với hai người.
Tô Lăng sờ soạng tắm rửa trong phòng sau, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân ở tiền sảnh đều hoảng loạn.
Tô Lăng không phải lo lắng Tô Ngải sẽ làm gì mình, cậu chỉ là hoảng sợ không quen; thỉnh thoảng nghe tiếng gió thổi vào rừng tre kêu xào xạc, cậu cũng hồi hộp sợ hãi cho nên mỗi lần tắm rửa đều vội vội vàng vàng.
Tô Ngải tắm rửa nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn nhân lúc Tô Lăng đi ngủ sẽ lấy một xô nước giếng tắm rửa trong sân.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Lăng nghe hương thơm rời giường.
Khi xuống giường Tô Lăng không chú ý, quên vết thương trên đầu gối tối qua. Cậu chống chân đứng lên, đầu gối tê rần “huỵch” một tiếng quỳ trên mặt đất.
Miệng Tô Lăng kêu một tiếng đau đớn. Cậu đứng dậy ngồi trên giường xắn ống quần, phần đầu gối tìm bầm sưng đỏ.
Tô Lăng đột nhiên cảm thấy uỷ khuất, không biết do đau đớn hay do nguyên nhân gì khác, đôi mắt đã ngấn nước.
Tô Ngải đi vào thấy Tô Lăng muốn khóc mà không khóc, bộ dáng giống mèo con đang liếʍ láp vết thương, ánh mắt nhìn về đầu gối của cậu. Hắn đến gần ngồi xổm xuống:
“Sưng lên rồi.”
Tô Lăng nghe tiếng người tới vội vàng muốn kéo ống quần xuống, quay đầu nói: “Ta đâu có mù, không cần ngươi nói.” Sau đó vừa thẹn vừa bực nói tiếp, “Ngươi đi ra ngoài!”
Nếu không phải vì hắn, cậu sẽ không bị thương.
Tô Ngải ngăn cản tay Tô Lăng kéo ống quần, “Miệng vết thương chạm vào vải dệt sẽ càng đau.”
“Đỡ ngươi đi ra ngoài.” Tô Ngải nói.
Tuy rằng hắn càng muốn ôm người ra ngoài, nhưng Tô Lăng đang nổi nóng, vẫn là đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên Tô Lăng vừa nghe đã trừng hắn, “Ai muốn ngươi đỡ!”
“Ngươi ra ngoài cho ta, ai cho ngươi vào?”
Người này như thế nào một chút ý thức giới tính cũng không có, nào có nam nhân nào trực tiếp vào phòng của ca nhi.
Nói đến cùng cũng là cậu xúc động, đột nhiên mua tên nam nhân này về.
Tô Lăng không quen xắn ống quần trước mặt nam nhân khác, còn lộ đầu gối, muốn buông xuống nhưng thấy ánh mắt nam nhân, chắc chắn hắn sẽ ngăn cậu lại.
Thôi, không quan trọng.
Trong thôn cũng có rất nhiều ca nhi và nam nhân cùng nhau cấy mạ ngoài ruộng, xuống sông bắt cá.
Chỉ là những ca nhi đó đều đã thành gia, ca nhi chưa xuất giá xác thực rất kiêng dè này nọ, bình thường chỉ có anh em xuống sông mới xắn quần.
Tô Lăng nghĩ nghĩ, cảm thấy không có việc gì. Cậu lê cái đầu gối xanh tím của mình bước ra nhà ngoài.
Hòn đá trong sân được dùng làm bàn, trên đó đặt chiếc bánh trứng hấp nóng hổi được bọc bằng cà rốt thái sợi và rau chân vịt, nước súp đậm đà chan lên bánh nhìn vô cùng ngon miệng.
Ở cạnh giếng lần này không còn đặt cành liễu mà thay vào đó là một chiếc bàn chải đánh răng mới.
Không chờ Tô Lăng mở miệng, Tô Ngải đã cầm gáo hồ lô và bàn chải đánh răng đưa cho cậu.
Tô Lăng nhận lấy, nhìn chiếc bàn chải đánh răng mới có thân làm bằng gỗ, lông chải là lông lợn vừa nhỏ nhắn vừa tinh tế.
“Cái này giá khoảng hai mươi văn, đủ để mua một cân thịt ba chỉ.”
Tô Ngải không gật đầu cũng không lắc đầu, còn lấy ra một hộp bột đánh răng đưa qua.
Nó là một cái bình xứ màu lục lam, giá khoảng ba mươi văn.
“Ngươi không mua bàn chải đánh răng cho mình sao?”
“Ta dùng cành liễu là được rồi.” Tô Ngải nói.
“Ngươi ngày hôm qua bán được một con nai con?”
“Ừ.”
“Bán bao nhiêu tiền?” Theo lý một con nai con thường là hai mươi lượng bạc, tại sao Tô Ngải ngay cả một cái bàn chải đánh răng cũng luyến tiếc mua cho mình.
“Sáu lượng.” Tô Ngải nói, giọng trầm khó có được tia vui sướиɠ.
Tô Lăng vừa nghe liền choáng váng, nhìn Tô Ngải tinh tráng hù người, bị người lừa còn vui tươi hớn hở.
“Không đúng?”
“Lúc ta còn ở chợ đen, phần lớn người đều được bán với giá ba lượng.” Một con nai con sáu lượng không phải là rất nhiều sao?
Tô Lăng nhìn Tô Ngải, trong lúc nhất thời một lời khó nói hết.
Tô Ngải đây là hoàn toàn không có sinh hoạt thường thức? Ngay cả giá cả cơ bản cũng không biết.