Tô Lăng trộm nuốt nước miếng, dứt khoát quay đầu không nhìn.
Nhưng cậu đã đói đến hoa mắt, không khỏi quay người lại nhìn nơi toát ra mùi thơm, bụng nhỏ kêu ra tiếng.
Hôm nay đã dùng quá nhiều sức.
Tô Lăng vốn bị đồ ăn mê hoặc đến quên cả giận, nhưng lúc này bụng thầm thì kêu, cậu lại nghĩ người này còn chưa xin lỗi cậu.
Không ăn.
Tô Lăng quay đầu, không thèm nhìn bát cơm đựng đầy đồ ăn và đôi đũa nô ɭệ bưng đến.
Nhìn thấy bộ dáng này của Tô Lăng, Mười Chín mở miệng nói, “Ăn chút.”
Tô Lăng vừa mới chuẩn bị nói không ăn, bụng cậu lại réo lên.
Cậu càng tức giận, nhưng lần này là tự giận mình. Cậu nhất định không ăn đồ ăn do người phạm sai lầm nấu.
Tô Lăng lạnh mặt nói, “Không ăn!”
“Nhưng ngươi đang đói bụng.” Mười Chín nhìn bụng Tô Lăng, không cố kỵ nói thẳng.
“Đói bụng cũng không ăn đồ ăn ngươi làm!”
Mười Chín sửng sốt, thu hồi bát đũa, từ tư thế cong eo chuyển sang nửa ngồi xổm trước mặt Tô Lăng.
Nghiêm túc hỏi: “Vì sao?”
“Không vì sao cả, ta chỉ không muốn ăn đồ ngươi làm.”
Mười Chín nhìn đồ ăn trong bát, hắn thấy mấy ngày trước mèo nhỏ xù lông đã chán ngán cá nên hắn cố ý mua mấy món ăn mới lạ về.
Chẳng lẽ là kén ăn, không thích ăn mấy thứ này?
Rõ ràng đã đói bụng còn không chịu ăn đồ hắn làm, xem ra thật sự không thích.
May mắn còn có gà ăn mày.
Hắn duỗi tay mở lớp lá sen gói bên ngoài con gà, thời tiết nóng, bọc gà vẫn còn dư lại hơi ấm, hương thịt gà quyện với mùi thơm của lá sen.
Tô Lăng vừa thèm vừa đói, bụng lại kêu.
“Ăn cái này đi, cái này hẳn là ăn ngon.”
Tô Lăng nhìn thoáng qua lớp da gà ăn mày vàng óng, nuốt nước miếng, do dự một lát rồi đoạt lấy con gà từ tay người câm trước khi bụng cậu lại kêu thêm lần nữa.
“Cái này không phải ngươi làm, ta ăn.”
Này không phải người câm làm, là hắn mua nha.
Cậu nghĩ như vậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mười Chín, bá đạo nói, “Đồ ngươi mua là của ta, đồ ngươi có cũng là của ta.”
Hô hấp Mười Chín cứng lại, hắn gật đầu, sau đó nghiêm túc đáp: “Đều là của ngươi.”
Tô Lăng nghe thấy người câm mở miệng đồng ý, vui vẻ cầm gà gặm, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ.
Cậu ăn một lúc rồi dừng lại.
Tô Lăng nhìn người câm đang ngồi xổm nhìn cậu, hẳn là nên chia cho hắn một nửa.
“Tới, thưởng cho ngươi.”
Mười Chín dùng bát tiếp được, nhìn Tô Lăng ăn uống thoả mãn. Hắn cầm bát, nóng lòng muốn đút miếng gà này cho Tô Lăng.
Nhưng hắn trước sau chỉ cầm đũa, không có động tác gì.
“Ăn nha, sao ngươi không ăn, không đói bụng sao?” Tô Lăng thấy người câm cầm chiếc đũa, vẻ mặt bình tĩnh, không động đũa.
“Ừ, còn tốt.”
Mười Chín thả lỏng tay cầm đũa, đứng dậy ngồi lên thềm đá, lần đầu tiên hắn được ngồi song song với Tô Lăng.
Cậu cũng không bài xích ghét bỏ hắn, là ăn sung sướиɠ quên mất sao?
Ăn xong bữa cơm, ánh trăng đã lên tới đỉnh núi.
Sau khi Mười Chín thu thập chén bát, Tô Lăng ngồi ở thềm đá xoa bụng.
Tô Lăng lầu bầu nếu sân không phải bùn đất mà là đá cuội thì cậu có thể tản bộ tiêu thực.
Cậu đang nghĩ ngợi, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, trong lòng bàn tay có mấy khối bạc vụn, chúng sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
“Cầm.” Mười Chín nói.
Tô Lăng dừng lại, mắt để sát vào lòng bàn tay hắn, lại nhìn đối phương nói: “Ngươi bán?”
“Ừ.”
Tô Lăng nhìn mấy khối bạc vụn, cậu từ nhỏ đã được tiếp xúc với bạc nên đại khái có thể nhận ra bạc tốt bạc đểu.
Nhưng khi nhìn thấy người câm không mở miệng, cậu lại nghĩ tới hắn vào thành mà không nói một lời hại cậu sốt ruột một hồi.
Tay Tô Lăng đẩy bạc vụn, “Mấy khối bạc vụn là có thể triệt tiêu sai lầm của ngươi?”
Mười Chín ước chừng sửng sốt vài giây.
Hắn thu hồi tay, nhìn Tô Lăng tức giận, lẳng lặng suy nghĩ một lát.
Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Lăng nói, “Ta không biết ngươi sẽ lo lắng ta như vậy.”
Tô Lăng vừa nghe liền xù lông, “Ai lo lắng ngươi, ta là lo lắng hai lượng bạc của ta.”
Mười Chín thuận theo gật đầu, lại đưa tay ra, “Ở đây có hai lượng năm tiền.”
Tô Lăng càng giận, “Ai hiếm lạ mấy lượng bạc này!”
Mười Chín ngốc ngốc nói, “Vậy ngươi nói hai lượng?”
Tô Lăng trực tiếp bị chọc tức đến không nói lên lời, quay người ngồi trên bậc đá.
Mười Chín lại suy nghĩ một lát, nhìn cậu nói, “Ngươi nói hai lượng là chỉ ta?”
“Không phải ngươi thì là ai? Nơi này còn có ai dùng hai lượng bạc mua được?”
Trong mắt Mười Chín hiện lên ý cười, sau đó hắn trầm giọng nói, “Cho nên ngươi đang lo lắng cho ta.”
“Ta là lo lắng hai lượng bạc của mình! Đừng tự mình đa tình.”
“Ta chính là hai lượng bạc, cho nên ngươi đang lo lắng ta.”...
Tô Lăng ngậm miệng.
Cậu dỗi thiên dỗi địa, đối mặt với người câm khiến cậu cảm thấy vô cùng vô lực thất bại.
Mười Chín thấy Tô Lăng cúi đầu, thử nói, “Buổi sáng ta trở về, ngươi còn chưa dậy. Ta đặt dao chẻ củi và gậy gỗ trên thềm đá sau đó ra thôn. Ta cho rằng ngươi đã biết ta quay lại.”
Mười Chín cũng không ngờ tới con nhím nhỏ ngày thường ghét bỏ đề phòng hắn sẽ lo lắng cho hắn như vậy.