Tô Lăng đứng ở ngã tư chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sườn núi, nói không chừng sẽ nhìn thấy bóng người xuống núi.
Cậu cũng thường thường nhìn bờ ruộng dưới chân núi, chờ mong có người cầm đuốc đi lên.
Tô Lăng nắm chặt gậy gỗ nhìn mặt trời đỏ rực trên sườn núi, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm lo lắng.
Thần kinh cậu căng chặt, đủ loại cảnh tượng bi thảm đẫm máu hiện lên trong đầu, sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hắn hoặc là bị lợn rừng đâm gãy chân, hoặc là rơi xuống vách núi ngã chết, hoặc là bị lạc đường. Tô Lăng lúc này thậm chí hy vọng thà rằng nô ɭệ đã chạy trốn.
Tô Lăng không ngừng nhìn xung quanh, nôn nóng như con kiến bò trên chảo lửa nên không chú ý tới tiếng dồn dập đằng sau.
“Sao lại đứng ở đây?” Giọng điệu lo lắng dường như dịu đi sau khi thấy Tô Lăng.
Tô Lăng nghe thấy âm thanh quen thuộc phía sau, vội vàng xoay người liền thấy Mười Chín đang đi về phía mình.
Cục đá treo trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống, lúc trước sốt ruột lo lắng, bất lực hoảng loạn đều biến thành tức giận, “Sao bây giờ ngươi mới quay lại!”
“Còn về làm gì, trong lòng ta ngươi đã chết ngàn vạn lần!”
Thì ra trong lòng vướng bận hắn ngàn vạn lần.
Mười Chín thấy cậu sốt ruột, trong lòng mềm mại, xuyên qua làn sương mù, đánh bạo bước về phía trước.
Hiện tại Tô Lăng thấy hắn là tức, hung hăng vứt gậy gỗ lên mặt đất, giơ tay đẩy nam nhân ra.
“Trời đã tối rồi, trẻ con đều biết phải về nhà, ngươi không biết sao.”
Nói rồi còn đánh vào tay người đàn ông như thể đang trút giận. Hắn không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ đứng đó, rũ mắt nhìn mèo con tức giận cào cấu hắn.
“Ngươi nói chuyện a, câm rồi sao?”
“Hai lượng bạc của ta để mua người câm?”
Tô Lăng tức giận đến mặt mũi đỏ ửng, đáy mắt đọng nước lấp lánh dưới ánh hoàng hôn mờ ảo dịu dàng, trông có vẻ phá lệ sống động đáng yêu.
Cậu nhìn tên nô ɭệ mình mua giống như đầu gỗ lẳng lặng nhìn cậu, đôi tay cậu đẩy eo hắn như đẩy một cục đá, không chút sứt mẻ.
Vẻ lo lắng trong mắt cậu còn chưa tan hết, Tô Lăng tức giận nói: “Ta muốn trả hàng!”
Đôi mắt Mười Chín động nhẹ, hầu kết nhấp nhô, “Ta vào thành một chuyến, bán , mua một số thứ.”
Tô Lăng dừng lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen láy của hắn, “Bán? Mua?”
Chẳng lẽ hắn bắt được con mồi, đem vào thành bán?
Tô Lăng nghĩ nghĩ, lại đá đối phương một cước, tức giận không giảm, “Ngươi không thể nói rõ ràng, một hai phải bắt ta đoán phải không?”
Lúc Mười Chín định nói gì đó, dưới chân núi đã truyền đến một trận náo động,
Hai người quay đầu lại thì thấy một nhóm người trong tay cầm dây thừng gậy gộc và đuốc chưa thắp dọc theo đường nhỏ đi về phía này.
Chồng Tam bá nương dẫn trước mười mấy người, chỉ chốc lát sau đã tới nơi Tô Lăng đang đứng.
Tô Lăng nhìn họ, bọn họ phần lớn là đi làm ruộng về, thậm chí cơn còn chưa kịp ăn.
Tô Lăng tức khắc vô cùng ngại ngùng, khi cậu chuẩn bị mở miệng giải thích, người câm bên cạnh đột nhiên nói chuyện.
“Tam bá phụ, thật xin lỗi, buổi sáng ta bắt được một con nai con, nhân lúc nó còn sống mang vào thành bán, trên đường lỡ thời gian về trễ.”
Tam bá phụ nhìn người đã trở lại, đầu óc căng thẳng lập tức thả lỏng, nhếch miệng cười ha hả nói trở về là được rồi.
Tô Lăng nghe thấy hắn kêu Tam bá phụ vẫn luôn trừng mắt nhìn hắn.
Trong mắt Tam bá phụ, Tô Lăng thế này là đang lo lắng khẩn trương.
“Ngươi ra ngoài phải có lời, vừa rồi Lăng ca nhi một mình mò mẫm vào núi, may mắn gặp được ta, bằng không Lăng ca nhi lại phải chịu tội trong núi.”
Một ca nhi mảnh mai ban đêm vào núi lớn, ngẫm lại thật đáng sợ, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra.
Mười Chín nhìn Tô Lăng đang trừng mắt nhìn mình, che giấu xúc động, gật đầu với Tam bá phụ, “Được, lần sau ta sẽ. Lần này phiền toái các người.”
Tam bá phụ xua tay nói không có việc gì, sau đó dẫn theo mọi người rời đi.
Tô Lăng nhìn đoàn người đi xa, quay đầu hung hăng trừng Mười Chín một cái, “Tam bá phụ là cho ngươi kêu sao?”
“Còn tưởng rằng ngươi là người câm, đối với người ngoài nhiệt tình như vậy?”
Tô Lăng hùng hùng hổ hổ đi về phía sân.
Đối với người ngoài….
Mười Chín nhìn bóng lưng gắt gỏng của Tô Lăng, khoé miệng khe khẽ mỉm cười. Hắn khom lưng nhặt dao chẻ củi và gậy gỗ trên mặt đất rồi sải bước đuổi theo.
Trên thềm đá có một ít đồ ăn để toán loạn, còn có gà ăn mày bao trong lá sen.
Xem ra Mười Chín về không thấy cậu ở nhà cũng rất sốt ruột.
Nghĩ như vậy, Tô Lăng đột nhiên cảm thấy yên tâm nhưng mặt vẫn lạnh băng, ngồi trên thềm đá không nói một lời.
Người câm không để ý cậu, nhặt đồ ăn lên, sau đó lấy ba quả cà rốt, ba quả trứng gà, một nắm rau chân vịt bắt đầu nấu nướng.
Tô Lăng nhìn người nọ nhanh nhẹn nấu cơm, dao thái nhanh tạo thành bóng chồng, nghe tiếng dao thớt “cộc cộc”, ăn không ngồi rồi buồn chán nhìn sàn nhà.
Người câm sắt cà rốt vừa đều vừa đẹp, kĩ năng dùng dao phỏng chừng tốt hơn các lão bản trong thành vài lần.
Một lúc sau, trong chảo sắt truyền đến tiếng dầu bắn “xèo xèo” , mùi sa tế thơm nồng quyến rũ, rồi sau đó ào một tiếng, cà rốt được đổ vào chảo, hương thơm lượn lờ khắp nhà