Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 3.1: Về thôn

Tại cửa nha môn.

Sau khi lính huyện đưa Tô Lăng đến phủ để hoàn tất các thủ tục, gã liên tục hỏi cậu có muốn để lại xích sắt cho tên nô ɭệ hay không.

Tô Lăng nhìn gã, “Tuy rằng ngươi có ý tốt, nhưng ngươi cứ hỏi đi hỏi lại một câu khiến ta thấy rất phiền.”

“Được được, ta sẽ mở xích ngay bây giờ.”

Lính huyện phòng bị nô ɭệ, miệng gã khẽ thì thầm, “Đây là cửa nha môn, ngươi không được làm loạn.”

Nhưng tên nô ɭệ không thèm liếc gã một cái, quay đầu nhìn dòng người tấp nập trên đường như là đang đợi cái gì.

Đầu đường bỗng nhiên vụt đến một cái điểm đen, đợi nó đến gần một chút mới thấy đây là một con chó đen nhỏ vì sốt ruột mà chạy nhanh như bay trên đường.

Chân trước của chó con bị gãy, nó cụp đuôi chạy đến, đôi mắt tròn xoe rụt rè liếc nhìn Tô Lăng, nương theo dòng người lặng lẽ đi theo sau nô ɭệ.

Khi nô ɭệ nhìn thấy nó, mắt hắn sáng ngời. Hắn vững vàng theo sau Tô Lăng, đầu không ngoảnh lại.

Sau khi Tô Lăng lên xe bò trở về thôn, cậu mới phát hiện con chó đen nhỏ nằm gọn trong l*иg ngực nô ɭệ.

Tô Lăng nhớ trước đó con chó con này lấy bánh bao cho nô ɭệ ăn, hiển nhiên là anh em cùng chung cảnh ngộ.

Tô Lăng nhìn con chó đang rêи ɾỉ khe khẽ lấy lòng cậu, không nói gì.

Nô ɭệ ngồi sát ngoài xe bò, ngoài Tô Lăng và hắn, trên xe còn có ba vị phụ nhân Viên thị cùng làng.

“Di, này không phải là Lăng ca nhi sao, hôm nay cũng tới họp chợ sao?” Một phụ nhân hỏi.

“Dạ.” Tô Lăng chống tay lên tấm ván ngang để tránh mình đυ.ng phải người khác, cách vị phụ nhân bên cạnh hai bàn tay.

Xe bò đi đường núi gập ghềnh xóc nảy không ngừng khiến Tô Lăng vô cùng khó chịu.

Mỗi tháng Tô Lăng về thôn đều không mấy dễ chịu, đặc biệt lần này cậu tức giận đến mức cả ngày không ăn gì, dạ dày chua xót buồn nôn.

Sắc mặt cậu không tốt, tự nhiên không muốn nhiều lời với mấy người không quen thân.

Nhưng bộ dáng này của cậu trong mắt ba vị phụ nhân lại mang hàm ý khác.

Ba người làm bộ như xe bò xóc nảy, vai chạm vai, nạng tay chạm nạng tay, bĩu môi liếc mắt, ý nghĩ viết rõ trên mặt.

Đúng lúc xe bò bắt đầu lên dốc, thân xe rung lắc dữ dội, thân thể Tô Lăng không chịu khống chế mà va chạm với vị phụ nhân bên cạnh.

Tô Lăng nghe thấy tiếng lòng của nàng.

[Đã sớm nghe Viên Tinh Thuý nói Lăng ca nhi lớn lên trong thành, xem thường người trong thôn, không tôn trọng trưởng bối. Còn nghe nói cậu ta tính khí thất thường, thích đánh nô bộc.]

[Sợ ngồi gần ta như vậy? Ta hôm nay ra cửa rõ ràng đã thay quần áo sạch sẽ.]

[Nghe bá nương cậu ta nói đứa nhỏ này bát tự xấu, khắc chết cha mẹ, ngồi gần cậu ta, chính ta còn sợ lây xui xẻo.]

Hai người còn lại đảo mắt nhìn nhau, nhưng vẻ mặt đều ngầm hiểu.

Bản lĩnh này chỉ sợ mười tám năm Tô Lăng cũng luyện không ra, có lẽ các nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, thiên phú dị bẩm đi.

Tô Lăng dựa đầu vào lan can, dưới mông xóc nảy liên tục, đầu đau nhức, tuy rằng bên tai vẫn văng vẳng tiếng lòng của họ nhưng cậu không còn sức lực để ứng phó.

Cho đến khi Tô Lăng nghe được một câu của người nọ, cậu lập tức bùng nổ.

[Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẹ. Nam nhân nuôi dạy hài tử thô bạo lại nuông chiều, không dạy dỗ cậu ta việc gì nên làm, việc gì không được làm.]

“Ta không cần mẹ dạy cũng biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt, mẹ dì dạy dì thật giỏi, giống như ruồi bọ chỉ biết nghị luận người khác, không giống con người.”

“Dì không dám nói trước mặt ta sao?”

Tô Lăng đột nhiên ngẩng đầu nói lớn, cậu bây giờ giống như quả pháo được châm nổ, doạ mấy người trên xe phát ngốc.

Vị phụ nhân có khuôn mặt nhăn nheo và bọng mắt to giật mình, sau đó cả giận nói: “Ngươi đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy? Tại sao lại đột nhiên la mắng mọi người?”

“Đột nhiên mắng chửi người? Ta đây còn không phải nói đúng sự thật?”

“Dì sốt ruột làm gì? Ta có chỉ tên nói họ sao? Dì việc gì phải chột dạ?”

“Ta mắng ruồi bọ, không mắng người, liên quan gì đến dì?”

Tô Lăng nói nhanh chóng rành mạch, những lời này rơi vào lỗ tai ba vị phụ nhân khiến sắc mặt họ khó coi vô cùng.

“Nơi này chỉ có mấy người, ngươi không phải nói chúng ta thì là nói ai?” Người phụ nữ trừng mắt nói.

“Đúng vậy, ta nói mấy người đó. May mắn mấy người tự hiểu lấy.” Tô Lăng đúng lý hợp tình nói.

Tô Lăng nhìn sắc mặt cứng đờ của ba người, “Cho rằng ta dễ bắt nạt, muốn nghĩ gì thì nghĩ à?”

“Ta không giống các người, ngày nào cũng đi khua môi múa mép nói xấu người khác.”

Tô Lăng một hơi nói xong. Lúc này xe bò quẹo vào sườn núi, dạ dày cậu điên cuồng co bóp, nôn khan ra tiếng.

Một ngày không ăn, may mắn không nôn ra cái gì.

Nhưng dạ dày đang trống rỗng, bị nôn khan càng thêm khó chịu.

Trùng hợp lúc này là xe bò lại bắt đầu xóc nảy, bàn tay Tô Lăng bán vào lan can thoát lực, thân thể cậu trượt sang phía nô ɭệ.

Nô ɭệ ngẩn ra, sau đó hắn thấy sắc mặt Tô Lăng tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy, cau mày nhăn nhó như cái màn thầu trắng, rõ ràng là rất khó chịu.

Tay trái hắn ôm chó con, tay phải chậm rãi nâng lên ôm Tô Lăng vào lòng, đặt đầu Tô Lăng lên ngực mình để giảm bớt cơn nôn khan cho cậu.

Người này vừa rồi hung dữ như con nhím, lúc này lại như một con mèo sữa ốm yếu cuộn tròn trong lòng ngực hắn.

Hắn cúi đầu nghĩ như vậy, xe bò kẽo cà kẽo kẹt thong thả lăn bánh. Người trong lòng ngực tựa hồ càng thêm khó chịu, cậu nhịn không được bắt đầu thở hổn hển, túm quần áo hắn, mái tóc đen mềm cọ qua ngực hắn muốn tìm một góc nằm càng thoải mái hơn.

Tô Lăng đối với nam nhân thân mật làm nũng, ba vị phụ nhân tức khắc há hốc mồm.

Lúc này mấy người họ mới chú ý Tô Lăng mang theo một nam nhân xa lạ hồi thôn.

Ba người nhìn Tô Lăng nằm trong ngực nam nhân nôn khan, tức khắc nháy mắt với nhau.

Vốn dĩ các nàng còn giống mấy con gà trống thua trận phẫn uất tức giận, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng đồi phong bại tục này, mắt các nàng lại lộ ra vẻ kinh thường.

Các nàng không tiếng động vỗ tay như vừa phát hiện ra cái gì lớn lao, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Tô Lăng và người đàn ông xa lạ này.

Nam nhân cảm nhận được ánh mắt của ba người, nhạy bén ngẩng đầu lên.