Tôi Tớ Trung Khuyển Nuông Chiều Tiểu Ca Nhi

Chương 3.2: Về thôn

Người đàn ông cao lớn cường tráng, đường gân căng phồng trên cơ bắp. Cánh tay hắn còn có những vệt xanh tím, làm các nàng nhớ tới con sói hung ác sau núi.

Ba người tức khắc ngừng chép miệng bĩu môi, quy quy củ củ đỡ thanh chắn, nhìn đường núi xa lạ bên ngoài.

Chiếc xe bò chậm rãi leo lên con đường núi quanh co.

Đường núi hẹp, cách một sải tay là vách đá, dưới vách đá là một dòng sông lớn nước chảy ầm ầm.

Một trong những nhánh thượng nguồn con sông Long Than này là từ thôn chảy ra.

Nước sông mờ mịt hơi nước phiêu tán trên những ngọn núi non điệp trùng dưới vách đá, nhìn từ xa như một bức tranh sương khói đan thanh.

Tuy nhiên, đường núi trải dài dọc theo vách đá, bên cạnh vách đá dựng đứng không có cột gỗ hay lan can, người lái xe bò chắc chắn phải là một sư phụ già trong thôn, vì nếu rơi khỏi vách đá chắc chắn sẽ chết.

Sau khi xe bò chạy trên con đường núi quanh co gập ghềnh suốt một giờ, tiếng nước gầm nhỏ dần, đường cũng bằng phẳng hơn.

Cơn khó chịu của Tô Lăng giảm bớt, tay cậu vuốt ngực, cảm giác nôn mửa chậm rãi lắng xuống.

Lúc này, Tô Lăng mới nhận ra mình đang dựa vào ngực nô ɭệ, chóp mũi tràn ngập mùi mồ hôi của nam nhân.

“Hôi chết.” Tô Lăng dụi mũi vào ngực hắn, sau thập phần ghét bỏ nói.

Tô Lăng đứng dậy, định đánh bay cái tay đang ôm cậu, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cánh tay nô ɭệ, đổi thành nhẹ nhàng đẩy ra.

Nô ɭệ thu hồi tay, lại cúi đầu ôm Tiểu Hắc đang choáng váng vào ngực. Hắn im lặng ngồi thằng khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Lại một canh giờ qua đi, xe bò cuối cùng cũng dừng lại.

Vòng qua những ngọn núi sâu dốc, một thôn xóm hẻo lánh xuất hiện.

Thôn xóm dựa núi gần sông, phụ âm ôm dương, lưng tựa vào những đỉnh núi dựng đứng.

Những ngọn núi nhấp nhô nối liền năm đỉnh, xa xa nhìn lại như núi phủ sương mù; năm nhánh sông Bạch Lãng chảy ra từ khoảng trống giữa các đỉnh giống như dải cát bạc uốn lượn chảy qua bàn tay xanh vô cùng xinh đẹp tráng lệ.

Ngôi làng được xây dựng trên “bàn tay xanh”. Hai bên bờ sông là những ngôi nhà đất thấp, nhà tranh hoặc nhà gỗ xây dọc theo núi, cũng có những ngôi nhà thưa thớt độc lập trên ngọn núi.

Sông lớn, mặt nước không sâu, trên mặt sông có những hòn đá cao, thôn dân giẫm lên cột đá qua sông.

Những cột đá đứng lặng trong làn nước trong vắt, bề mặt chúng theo năm tháng cũng bị giẫm đến bóng loáng, đọng lại sự trường tồn với thời gian.

Xe bò kẽo kẹt kêu vang, lão trâu ngửa đầu tru một tiếng, xe bò dừng lại bên đầu sông.

Tô Lăng lấy tám văn tiền đưa cho người đánh xe. Vừa xuống xe, hai chân cậu đột nhiên thoát lực, bước chân lảo đảo, đỉnh đầu va vào ngực nam nhân đã xuống xe từ trước.

Cậu choáng váng, không nhìn thấy cánh tay của người đứng sau đang do dự lùi về.

Tô Lăng nhìn bóng hình quen thuộc cạnh bờ sông, sự khó chịu và mệt mỏi do say xe tự động biến mất, tức khắc điều chỉnh tốt trạng thái, tăng vọt ý chí chiến đấu. Cậu như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo vận sức chờ phát động, lộc cộc đi đến bờ sông.

“Ai nha, Tiểu Lăng, con đã chạy đi đâu, hại ta lo lắng đã mấy canh giờ.”

Giọng nói quen thuộc này đúng là bá nương của Tô Lăng, Viên Tinh Thuý.

Viên Tinh Thuý đang ở bên bờ sông cùng mọi người giặt quần áo, trong miệng nàng ta còn nhắc mãi sau khi em út chết, Tô Lăng từ nhỏ được nuông chiều yếu ớt, sợ cậu ở nhà nàng sẽ chịu thiệt thòi.

Người chung quanh đều nói nàng chăm sóc chiếu cố cháu trai nửa tháng đã là rất không tồi.

Viên Tinh Thuý liên tục thở dài, nói nàng tìm mối hôn sự cho Tô Lăng, cậu lại ghét bỏ người trong thôn, sắp tới có lẽ phải tìm người trong thành cho cậu một chốn nương thân.

Nàng nói nói, thấy mọi người không phụ hoạ nàng, một người quay lại nháy mắt ra hiệu với nàng, quay đầu lại đã thấy Tô Lăng đứng phía sau.

“Đi đâu vậy a, báo hại ta và đại bá của con lo lắng nửa ngày.” Sắc mặt Viên Tinh Thuý không chút nào xấu hổ, ngược lại còn ra vẻ giận dữ nói.

“Ai, con xem sắc mặt con khó coi như vậy, giận dữ liền không ăn cơm a, sáng sớm tinh mơ đã bỏ nhà đi, vừa mới tốt lên chút lại ngã bệnh.”

“Ta làm không tốt, làm sao dám nhìn mặt mũi cha mẹ con đây?”

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Tô Lăng bị ngọn lửa tức giận thiêu đến đỏ ửng, một bộ xé rách mặt nói. “Bá nương nếu biết có lỗi với cha mẹ ta, vì sao không xuống tìm họ cầu họ tha thứ? A, dì không xuống cũng đúng, vừa vặn mấy ngày nữa là đến tết Trung Nguyên, cha mẹ ta hẳn sẽ lên tìm dì.”

Viên Tinh Thuý sửng sốt, buông chày gỗ, lo lắng nói, “Ngươi đứa nhỏ này nói mê sảng cái gì đó, bị sốt đến mơ hồ rồi?”

Những người khác đều lắc đầu, “Biết Lăng ca nhi tính tình không tốt, không nghĩ tới vô lễ với trưởng bối như vậy, này nói chuyện ma quỷ gì nha?”

Ngũ khê thôn bọn họ tuy rằng ở sâu trong vòng núi hẻo lánh, nhưng thôn quy tộc quy nghiêm khắc, kính yêu trưởng bối là là nguyên tắc cơ bản nhất.

Thế hệ trước đó của các nàng chưa từng có ca nhi nào ngang ngược, hỗn láo và nóng nảy như vậy.