Tôi Có Một Cái Xe Bán Đồ Ăn

Chương 43: Lần đầu tiên thấy một chủ quán nói lời tàn nhẫn như vậy (2)

Cẩm Ninh: "······"

Quả nhiên, bần hèn hạn chế tầm nhìn của cô.

“Hơn nữa, mỗi người chỉ có thể được gọi ba phần, vừa đắt vừa kiêu.” Trịnh Viện tràn đầy phẫn nộ, “Nếu không phải tìm được loại thịt viên có chất lượng và hương vị tương tự, ai thèm nguyện phải chi tiền mà bị hạn chế chứ.”

Ôn Nguyệt Nguyệt gật đầu đồng ý, sau đó thấp thỏm nhìn Cẩm Ninh: "Chủ quán, cô không giới hạn số lượng bán xúc xích đúng không?”

Cẩm Ninh nhanh chóng hoàn hồn sau nghe giá thịt viên trên trời: "Không giới hạn, không giới hạn, cô muốn bao nhiêu cũng được."

"Oa, tốt quá, tôi quyết định ngày nào cũng tới đây ăn." Ôn Nguyệt Nguyệt nói xong, lại cắn một miếng lớn.

"Chủ quán, cho chúng ta thêm 10 cây xúc xích nướng, hôm nay chúng ta muốn ăn xúc xích nướng cho thoả thích thì thôi." Trịnh Viện hưng phấn hét lên.

"Được!"

Cẩm Ninh tươi cười rạng rỡ. Đôi khi trong công việc kinh doanh này, phải nhờ đến sự phụ trợ OvO.

Trong lúc chờ nướng xong, cả hai nhớ ra đống đồ đang cầm trên tay, định ăn trong khi chờ đợi, kết quả sau khi mở gói đồ ra, chúng dường như nháy mắt không còn thơm nữa, khiến cảm giác thèm ăn của bọn họ giảm mạnh.

Ôn Nguyệt Nguyệt rối rắm không thôi: "Làm sao bây giờ? Bây giờ mình chỉ muốn ăn xúc xích nướng thôi."

Trịnh Viện: “Mình cũng vậy, nhưng nếu không ăn thì thật lãng phí.”

"Chẳng phải Trịnh Tiểu Vũ không được phép ăn khuya sau tiết tự học sao, thôi cứ mang về để trên bàn vậy." Trong mắt Ôn Nguyệt Nguyệt hiện lên một tia xảo trá.

Trịnh Viện lập tức hiểu ra: “Đúng đúng đúng, em trai tớ đang ở giai đoạn dở ông dở thằng, cái gì chả ăn, cứ như con Tỳ Hưu vậy, vẫn là cậu chu đáo.”

*Tỳ Hưu: một loài thú trong truyền thuyết Trung Quốc, thường được dùng để chỉ sự thịnh vượng và may mắn.

"Lại chẳng." Ôn Nguyệt Nguyệt kiêu ngạo nâng cằm.

Hai người ăn nhịp cùng nhau cười rộ lên.

Sau khi lấy túi xúc xích nướng từ tay Cẩm Ninh, bọn họ hài lòng rời đi.

Cẩm Ninh nhìn hai bóng người hoàn toàn biến mất, rồi mới thu hồi tầm mắt, cười sung sướиɠ.

Nếu mỗi ngày đều có những khách hàng lớn như vậy tới cửa, thì có 100 nhiệm vụ cô cũng hoàn thành một cách nhẹ nhàng.

Cẩm Ninh đang nghĩ tới lúc kiểm kê thành quả, thì trước mắt xuất hiện một màn sáng, hiển thị ——

[ Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 22/78 ]

[ Doanh thu: 440 ]

[ Tiền lãi của ký chủ: 88 ]

Nói thế nào nhỉ, thôi cũng được, còn hơn là một phân tiền cũng không có, như chị gái hàng bên cạnh nói, kiến tha lâu rồi sẽ đầy tổ.

Cẩm Ninh khua khua tay, màn sáng biến mất, cô tiếp tục bóc xúc xích mới ra để nướng, chờ đợi khách hàng mới.