Tô Kỷ Thời không quen dựa gần người khác như vậy. Cô lui về phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với vị lớp trường kia: “Chỉ là người giống người mà thôi, rất bình thường.”
Cô nói như vậy, vài vị bạn học lại cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt của cô, đối lập với mỹ nhân ngăn nắp ở trong biển quảng cáo bên trên, vừa thấy như vậy đúng là có vài phần khác biệt.
Vị tiểu hoa đán nổi tiếng có lượng fans khủng Tô Cần kia là người đẹp mỏng manh nũng nịu, sóng mắt như nước, lông mày như họa, phía dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ. Mà cô giáo Tô thì có làn da màu lúa mạch rất khỏe mạnh, mặt mày có vẻ hơi "hung dữ", phía dưới khóe mắt lại càng không có nốt ruồi nhỏ kia. Mặt mũi cả hai giống nhau nhưng đường nét trên gương mặt của Tô Cần là "tinh xảo", còn ở trên gương mặt của cô giáo Tô thì lại thành "Anh khí". Vừa mới nhìn thì thấy hai người có tám phần giống nhau, nhưng càng nhìn càng có nhiều khác biệt. Nếu để hai người đứng chung một chỗ, ai cũng có thể liếc mắt một cái là phân biệt rõ ràng.
Mọi người chỉ coi chuyện này như một nốt nhạc đệm thú vị, vô cùng náo nhiệt mà vây ở một chỗ để chụp ảnh chung. Trang phục trên người Tô Kỷ Thời rất trẻ trung năng động, khác khác nào đám học sinh bên cạnh, hoàn toàn khiến người ta không nhận ra cô lớn hơn các bạn nhỏ xung quanh mười tuổi, mà chỉ như là bạn cùng trang lứa với bọn họ vậy.
Vào bữa tiệc chia tay buổi tối ngày hôm nay, Tô Kỷ Thời bị đám học sinh này rót liên tiếp vài chai rượu. Dã ngoại thực tập ngắn ngủi nhưng dài dòng đã kết thúc, mọi người nghĩ đến những việc từng trải qua trong một tuần này, ngọt bùi đắng cay dâng lên, hốc mắt của không ít người đều đỏ bừng.
Tô Kỷ Thời không thích ly biệt. Từ nhỏ cô đã biết, sau khi ly biệt để lại cho cô chỉ còn có sự cô đơn mà thôi. Cô nói một tiếng rồi vội vàng rời đi, một mình bước chầm chậm ở trong hoa viên của khách sạn, gió nhẹ tùy ý thổi bay tóc cô, thổi tan cả cảm giác hơi say quanh người.
Đèn đường ở hoa viên như bị hỏng rồi, trong góc chỉ có bóng cây trùng trùng điệp điệp. Nếu là mọi khi, khẳng định là Tô Kỷ Thời sẽ sớm nhận thấy được nguy hiểm, kịp thời tránh khỏi mảnh đất nguy hiểm này. Nhưng đêm nay, cô lại bởi vì cồn mà trở nên vô cùng chậm chạp, cứ như vậy lung lay đi về phía bóng cây. Đằng sau bỏng cây, bỗng nhiên có một bóng người đàn ông trung niên xuất hiện, không biết hắn ta đã chờ đợi ở nơi đó bao lâu, như là có thể hóa thành một thể với bóng đêm. Đó là một người đàn ông Châu A khoảng 40 tuổi, hắn ta mặc một bộ tây trang, nở nụ cười hiền lành, nhìn qua rất phúc hậu và vô hại.
Tô Kỷ Thời choáng váng, bởi vì cô vừa mới rời khỏi một bản cơm tràn đầy người Trung Quốc, vì thế theo bản năng cô cho rằng, người đàn ông Châu Á này cũng là nhân viên công tác do trường Đại học Hồng Kông đưa tới nước Mỹ. Vì thế cô nhấc tay lên, rất cởi mở mà nói: “Xin chào.”
Người đàn ông nho nhã lễ độ đáp: “Xin hỏi, cô là cô Tô Kỷ Thời đúng không?”
“Đúng. Anh là…”
“Xin chào, tôi là Phương Giải.”
Tô Kỷ Thời mơ màng: “Phương… tỷ*?” Cô chỉ mới uống chút rượu thôi mà? Sao lại bắt đầu gặp chướng ngại trong việc nhận thức giới tính rồi?
*Phương Giải, Phương tỷ: Có phiên âm giống nhau, đều là Jiẽ.
Phương Giải chú ý đến sắc mặt vặn vẹo của cô, vội càng giải thích: “Không phải, mọi người đều gọi tôi là anh Phương.”
Tô Kỷ Thời: “...” Quả nhiên là bị trở ngại về nhận thích giới tính, lúc này mới chỉ trong một thời gian ngắn, người này đã thay đổi hai giới tính rồi!
Phường Giải thấy có giải thích với cô cũng bằng không, cho nên dứt khoát tiến vào chủ đề chính: “Cô Tô, tôi có một chuyện rất quan trọng cần phải bàn bạc với cô, nơi này không phải là địa phương tốt để nói chuyện, phiên cô theo tôi đi một chuyến.”
Tô Kỷ Thời: “Ha ha ha, câu này của anh nghe cứ như là muốn bắt cóc tôi vậy.”
Ai ngờ, vẻ mặt của Phương Giải thật sự trở nên áy náy.
Tô Kỷ Thời: “...”
Tô Kỷ Thời: “?”
Tô Kỷ Thời: “!”
Khi một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê che kín mũi miệng của Tô Kỷ Thời, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ cuối cùng là… Cây búa địa chất của cô đâu? Cô muốn đập nát cái đầu chó của cái người tên Phương tỷ này!