“... Cô giáo Tô, cô giáo Tô!”
Tô Kỷ Thời bị đánh thức từ trong suy nghĩ, không biết từ khi nào, cô đã bị bao quanh bởi một nhóm sinh viên năm nhất.
Cô chớp mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn qua họ, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đều đã vẽ xong rồi à?”
“Tất cả chúng em đều vẽ xong rồi!” Lớp trưởng dùng tiếng phổ thông, nói: “Cô Tô, ngày mai bọn em sẽ rời Hoa Kỳ đề về nước. Cảm ơn sự quan tâm của cô trong những ngày này. Chúng ta cùng chụp ảnh nhóm được không?”
Trong mắt bọn họ, cô giáo tạm thời Tô Kỷ Thời quả thật quá ngầu. Nếu nói cô lôi thôi lếch thếch nhưng bên trong ba lô của cô lúc nào cũng sạch sẽ và gọn gàng, công cụ nào cũng có; Nếu nói tính tình cô nóng nảy thì mỗi lần cô giảng bài đều bày ra sự tinh tế và kiên nhẫn, còn chủ động giới thiệu cho bọn họ không ít danh lam thắng cảnh ở nước Mỹ.
Ánh mặt trời bên ngoài rất mạnh, để ngừa việc bị bỏng da, có người sẽ bọc chặt bản thân từ đầu tới cuối. Tô Kỷ Thời cũng không ngoại lệ, mấy ngày qua tuy đám học sinh ở chung với cô thường xuyên nhưng cũng chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt trong sáng.
Bọn họ đều tò mò, không biết cô giáo Tô trông như thế nào?
Tô Kỷ Thời bị bọn họ ồn ào đến đau đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với yêu cầu của bọn họ.
Cô thuận tay tháo chiếc mũ rơm ném xuống thảm cỏ bên cạnh, thả tóc ra, dùng ngón tay vén lên, tư thế lười biếng mà tùy ý. Ngay sau đó, cô lại gỡ khăn quàng cổ che hết gần nữa khuôn mặt xuống…
Toàn bộ học sinh cùng kêu lên, rồi hít hà một hơi, ngơ ngác nhìn gương mặt tinh xảo trước mắt, gương mặt này hẳn là phải nên xuất hiện ở trên biển quảng cáo mới đúng, trong lúc nhất thời, tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn học sinh vốn dĩ không chuẩn bị một chút tâm lý nào, nên lập tức bị nhan sắc tuyệt đẹp này tấn công ở khoảng cách gần!
Tô Kỷ Thời: “Các cô cậu đang đùa tôi đấy hả?”
Cô biết vẻ ngoài của mình không tệ, năm xưa khi cô đi học ở trong nước đã có không ít nam sinh theo đuổi cô. Nhưng từ khi cô theo ngành địa chất, không có thời gian chăm sóc da, không có thời gian để trang điểm, vì vậy cô dứt khoát cắt phăng mái tóc đi cho thuận tiện…
Cô lại không phải cô bé lọ lem biến thân, đâu ra mà lại có nhiều người kinh ngạc nhìn cô như vậy chứ?
“Không… Không không… Không không không…” Lớp trưởng dụi dụi mắt, lắp bắp nói: “Cô Tô, vẻ ngoài của cô rất giống với nữ thần của em…”
“Nữ thần của cậu?”
“Đúng, chính là Tô Cần! Tô Cần đó!” Nhắc tới tình yêu của lòng mình, lớp trưởng phấn khích đến nỗi cả mặt đều đỏ hồng lên: “Cô giáo Tô, chẳng lẽ cô không chú ý chút gì đến giới giải trí trong nước sao? Hiện tại, nữ thần Tô Cẩn của em chính là tiểu hoa đán nổi tiếng có lưu lượng fans khủng nhất, ba năm trước, khi vừa xuất đạo, cô ấy đã lập tức nhận được giải thưởng nữ diễn viên mới xuất sắc nhất. Năm nay 26 tuổi, vừa trong sáng, ngọt ngào lại đáng yêu động lòng người!”
“Tô Cần…” Tô Thời Kỳ sửng sốt: “Tên chỉ có hai chữ thôi sao? Cần nào? Còn có, cô ấy mới 26 tuổi hả?”
“Chữ Cẩn trong bộ Vương!” Một bên lớp trường vừa nói, vừa dựa lại gần một chút: “Cô Tô, cô thật sự không có em gái song sinh nào làm minh tinh ở trong nước sao?”
Tô Kỷ Thời bị hỏi đến nghẹn họng. Đúng là lâu rồi cô chưa liên hệ với em gái sinh đôi ở trong nước. Nhưng mà, tên không đúng, tuổi cũng không khớp…
Tóm lại là mấy năm không liên lạc, cô em gái có tính cách hướng nội, thẹn thùng lại sửa tên sửa tuổi, một mình lang thang kiếm sống trong giới giải trí sao? Không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!