Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 11.1

[Em gái 6 tuổi của tôi vừa xem buổi phát trực tiếp, tỏ vẻ cũng muốn tác giả bộ sách sóc nhỏ ký cho. Tôi giải thích cho con bé rằng điều đó không thể thực hiện được, em ấy đã buồn bã khóc lóc, ngay cả cơm cũng không chịu ăn.]

[Haha, đó đúng là chữ ký độc nhất vô nhị mà! Hãy cố gắng an ủi em gái nhé.]

[Huhu, đồng tình với em gái, tôi cũng rất muốn có chữ ký của chị ấy!]

[Sao bé Mộc lại may mắn như vậy? Đột nhiên cũng thấy ghen tị đấy.]

[Tôi không cần chữ ký, chỉ cần có bé Mộc là đủ!]

Mục Mộc ôm cuốn sách tranh yêu thích, ngắm nghía chữ ký độc nhất vô nhị một lúc rồi quay sang hỏi Hạ Tùng Khưu: "Anh Tùng Khưu, mọi người có muốn ăn thêm chút gì không? Mẹ em kiếm được nhiều tiền, có thể mời mọi người ăn cơm!"

Nói xong, cậu nhớ ra cần phải hỏi ý kiến của Mục Bội Chi, ngước lên hỏi: "Mama, được không ạ?"

Mặc dù Hạ Vân rất muốn đi ăn cùng thần tượng, nhưng vẫn khiêm tốn từ chối: "Cảm ơn Mộc Mộc, bọn dì đã ăn rồi, dì còn phải dẫn Khưu Khưu đi học kịch chiếu bóng, thầy còn đang chờ bên ngoài."

Mục Mộc thở dài tiếc nuối, nói: "Vậy thôi, tạm biệt anh Tùng Khưu, tạm biệt dì Hạ!"

Nói xong, cậu vẫy cái tay nhỏ chào hai người.

Hạ Tùng Khưu có vẻ không nỡ nói lời chia tay: "Mộc Mộc, tạm biệt nhé! Khi nào anh học xong kịch chiếu bóng, anh sẽ đi tìm em!"

Mục Mộc vui vẻ đáp: "Được, em chờ anh!"

Hạ Tùng Khưu lúc này mới quay người theo Hạ Vân rời đi.

Mục Bội Chi cũng vẫy tay chào họ, khi họ đã đi xa, bà mới ôm lấy con trai, véo véo gương mặt mềm mại của cậu, giả vờ giận dữ, đùa với cậu: "Tên nhóc thối này muốn “Mượn hoa hiến Phật”! Lần sau muốn mời khách thì phải dùng tiền của chính mình nhé."

Mục Mộc nhăn mặt tránh tay Mục Bội Chi, không phục, tự giải thích cho bản thân: "Con không phải là tên nhóc thối! Con tắm rửa sạch sẽ mỗi ngày và dùng sữa tắm có mùi thơm nữa, không thối chút nào! Nếu mama không tin, mama có thể ngửi thử xem!"

Mục Bội Chi quang minh chính đại hít hà con trai, ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào, bà cười an ủi cậu bé đang nổi cáu: "Mama đã nhầm rồi, cục cưng rất thơm, không phải tên nhóc thối.”

Mục Mộc tựa vào lòng mẹ, hào phóng nói: "Con đã tha thứ cho mama rồi! Mama cũng thơm lắm, thơm quá đi!"

Khi mẹ con họ đang thân thiết, vui vẻ ăn cơm cùng nhau, thì ở phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh, Lưu Tâm My và Từ Tử Kỳ đang phải chịu đói.

Lưu Tâm My biết rằng không thể sử dụng tiền đã mang theo từ trước để ăn cơm mà phải kiếm tiền ngay tại chỗ nên cô ấy bắt đầu từ bỏ.

Cô ấy ngồi trong cửa hàng đồ gỗ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía cửa, không biết đang nghĩ gì.

Từ Tử Kỳ thực ra cũng đã đói, nhưng cậu ta là một đứa trẻ có phẩm giá, thà nhịn đói còn hơn là phải cầu xin Lưu Tâm My đi kiếm tiền để mua đồ ăn.

Người lớn và đứa nhỏ cách xa cả vạn dặm, không ai muốn để ý đến nhau, cùng chịu đựng cơn đói trong im lặng.

[Cậu chủ nhỏ thật đáng thương, rơi vào tay người mẹ kế này, chắc đây là lần đầu tiên đói bụng nhỉ?]

[Bà mẹ kế này rốt cuộc bị làm sao vậy? Nếu không muốn quay chương trình thì hãy rời đi, sao lại phải làm khổ đứa trẻ như vậy.]

[Đúng vậy, cô ta là người lớn mà không kiếm tiền, chẳng nhẽ muốn bắt đứa trẻ chưa đầy sáu tuổi phải đi ăn xin?]

[Không thể nhìn tiếp được nữa, chương trình không thực sự để cậu bé nhịn đói như vậy chứ?]

[Mẹ kế độc ác có thể ra khỏi chương trình không? Tôi chỉ muốn thấy đứa trẻ đáng yêu được cha mẹ yêu thương.]

Lưu Tâm My bị mắng là độc ác vẫn ngẩn ngơ ngồi đó, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu.

Cô ấy quay đầu lại, thấy cậu chủ nhỏ thường ngày kiêu ngạo giờ đây ngồi rũ rượi trên ghế nhỏ, ôm bụng, đang thẹn quá hóa giận.

Lưu Tâm My không nhịn được cười một tiếng, bước tới hỏi: "Đói sao?"

Từ Tử Kỳ hừ một tiếng, quay mặt đi: "Không cần bà lo!"

Lưu Tâm My lần này không so đo với cậu ta, mà nói: "Con ở đây đợi nhé, dì đi xem có tìm được chút đồ ăn không."

Từ Tử Kỳ quay lưng về phía cô ấy không nói gì, chỉ khi Lưu Tâm My đi xa, cậu ta mới quay đầu nhìn ra ngoài.