Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 8.1

Hạ Tùng Khưu và Mục Mộc thuận lợi bái sư, nhưng bốn đội khách mời còn lại đều gặp một chút trở ngại.

La Chu Chu nhìn nghệ nhân làm gốm đang nặn cục bùn đen sì, nhăn mặt lùi lại một bước, nhỏ giọng nói với La Nghị Thần: "Baba, con không thích cái này, có thể học cái khác được không?"

La Nghị Thần bế cô bé ra ngoài dỗ dành, nhưng dỗ mãi La Chu Chu cũng không đồng ý học làm gốm, chê bùn bẩn.

[La Chu Chu đúng là một cô công chúa nhỏ, bùn dùng để nặn gốm đâu có bẩn đến thế.]

[Tôi là con nhà nông thôn, hồi nhỏ chưa từng thấy đất sét, ngày nào cũng bới bùn trong ruộng để chơi.]

[Đã nhõng nhẽo như vậy thì đến chương trình làm gì? Cô bé ở nhà làm công chúa nhỏ có phải tốt hơn không?]

[Con gái mà, cũng có thể hiểu được. Nếu bọn trẻ đều đặc biệt ngoan ngoãn, cha mẹ bảo làm gì làm nấy thì chương trình nuôi dạy trẻ này còn gì để xem nữa? Trẻ con ngoài đời thực cũng có lúc không nghe lời mà.]

[Tôi chỉ thích xem những thiên thần nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thôi thì tôi sẽ tập trung xem bé Mộc và Khưu Khưu của chúng ta, không cần thiết phải bật nhiều thiết bị trong nhà để xem nhiều phòng livestream như vậy.]

[Tôi muốn xem thử nếu cô công chúa nhỏ này nhất quyết không chịu học, cha cô bé sẽ làm thế nào.]

Trong phòng livestream bên cạnh, Tiết Triều Đống dẫn theo con trai Tiết Hoài Viễn đi uống trà trong quán trà. Khi chuẩn bị thanh toán, họ lại được tổ chương trình thông báo rằng không được dùng tiền mang theo mà phải kiếm tiền ngay tại thị trấn này.

Tiết Triều Đống đành để con trai lại trong quán trà làm con tin, còn mình thì ra ngoài tìm việc làm.

Nhưng tìm một vòng chỉ có công trường xây dựng là sẵn sàng nhận lao động tạm thời từ nơi khác đến. Thế là khán giả trong phòng livestream được nhìn thấy vận động viên quốc tế đồng thời cũng là đạo diễn võ thuật hàng đầu Tiết Triều Đống cởi trần làm việc với xi măng cùng với những người dân sống bằng công việc lao động chân tay.

[Ulsl, dáng người của thầy Tiết, hehe.]

[Tôi thích cơ bắp tự nhiên thế này! Nhìn đẹp hơn nhiều so với những chàng trai cơ bắp cường tráng được nuôi dưỡng bằng bột protein trong phòng gym!]

[Một đạo diễn võ thuật tầm cỡ như thầy Tiết, kiếm không biết bao nhiêu tiền một ngày trong đoàn làm phim, vậy mà bây giờ lại ở công trường làm việc chỉ một trăm tệ một ngày sao?]

[100 tệ cũng không ít đâu, thị trấn này hẻo lánh thế này, giá cả cũng không cao, một trăm tệ đủ để hai cha con họ đi uống trà trong quán trà mấy lần rồi.]

Tiết Hoài Viễn bị để lại trong quán trà vẫn nhớ nhiệm vụ của mình, nhưng ông chủ luôn bận rộn, cậu ấy không biết nên mở lời thế nào.

Cuối cùng khi thấy ông chủ rảnh rỗi, cậu ấy lập tức chạy tới hỏi: “Bác ơi, bác có thể nhận cháu làm học trò được không?”

Ông chủ là một người trung niên mập mạp, nghe vậy thì ngước lên nhìn cậu bé tóc ngắn, trông rất cứng cáp, tức giận nói: "Mấy người còn đang nợ tiền trà của tôi kia. Tại sao tôi phải nhận một tên nhóc như cậu làm học trò chứ?”

Tiết Hoài Viễn thật thà đảm bảo: "Chờ baba cháu kiếm được tiền thì sẽ đến trả tiền trà cho bác, chúng cháu không phải cố tình không trả tiền đâu."

Ông chủ vẫn không đồng ý: "Tôi không thiếu học trò, chờ cha cậu trả tiền xong, mấy người đi sang chỗ khác hỏi đi."

Tiết Hoài Viễn vô cùng gấp gáp: “Nhưng cháu phải học ở đây mới được, nếu không thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ."

Ông chủ liếc nhìn máy quay bên cạnh rồi hỏi: "Mấy người đang quay cái gì vậy?"

Tiết Hoài Viễn đáp: "Quay chương trình giải trí ạ! Nhiệm vụ của cháu là đến đây làm học trò của bác, bác bảo cháu làm gì cũng được, cháu đảm bảo sẽ nghe lời."

Ông chủ không nói gì, bắt đầu tính toán bằng bàn tính phía sau quầy.

Tiết Hoài Viễn càng thêm lo lắng, đi lại xung quanh quầy, không biết làm sao để thuyết phục ông bác nhận mình làm học trò.

[Tôi cứ tưởng tổ chương trình đã sắp xếp trước với mấy người làm thầy rồi chứ, không ngờ việc bái sư lại khó khăn như vậy.]

[Giá mà Hoài Viễn rút được nhiệm vụ học xiếc ảo thuật thì tốt biết mấy, cậu bé có nền tảng võ thuật, có khi nhào lộn còn giỏi hơn cả học viên lớp xiếc, ông trưởng quản đó chắc chắn sẽ nhận cậu bé.]

[Đúng vậy, tôi đã bắt đầu lo lắng không biết bé Mộc sẽ học diễn xiếc như thế nào. Cậu bé còn quá nhỏ, không bằng đổi với Tiết Hoài Viễn đến quán trà.]

[Tổ chương trình cố tình gây khó khăn mà, cô bé nhà bên đang ở cửa hàng làm vàng mã đã sợ đến phát khóc rồi.]