Buổi sáng hôm nay không nhìn thấy Hạ Lan ở nhà ăn, Cố Minh Dạ có chút thất vọng, nhưng anh vẫn luôn có khả năng tự điều chỉnh tâm trạng, nghĩ đến thời gian kế tiếp ở hội nghị là thời gian anh cùng Hạ Lan ở bên nhau, Cố Minh Dạ lại thấy ổn hơn.
Về phần những người khác và trùng tham dự cuộc họp, Cố Minh Dạ quyết định coi bọn họ thành những người trong suốt.
Cũng may đây chỉ là suy nghĩ trong đầu anh, nếu dám nói ra những lời này, Ôn Hàn, người thức khuya làm tài liệu sẽ là người đầu tiên bóp chết anh.
Đến hội trường, Cố Minh Dạ gặp Hạ Lan, vốn dĩ anh lo lắng chuyện ngày hôm qua sẽ ảnh hưởng Hạ Lan, nhưng khi anh nhìn thấy trong tay cậu có một đống tài liệu cao không thua kém gì anh, anh liền hiểu rõ mình đã đánh giá thấp cậu.
Không giống như những quý tộc trùng, Hạ Lan là một thường dân lại có thể ngồi thẳng lên vị trí Thiếu tướng, đương nhiên không thể nói là nhờ may mắn, mỗi điểm thành tích quân sự của cậu đều phải trả giá bằng mồ hôi và máu.
Vì vậy, dù ngày hôm qua cậu có gặp chuyện không may, cậu vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, chẳng sợ bận chăm sóc bạn tốt thì cậu cũng không bỏ bê công việc.
Bởi vì Hạ Lan biết rất rõ, thứ duy nhất anh có thể dựa vào chính là quân công, chỉ cần cậu có càng nhiều quân công, quân hàm càng cao, thì trùng đực có thể tạo thành uy hϊếp đối với cậu liền càng ít.
Cậu không bao giờ từ bỏ việc chiến đấu chống lại số phận.
Hạ Lan nhìn thấy Cố Minh Dạ, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Chào buổi sáng, Điện hạ."
Cố Minh Dạ đáp lại Hạ Lan: "Chào buổi sáng Thiếu tướng Hạ Lan."
Họ Cố rất muốn che lại ngực, mỗi lần nhìn Hạ Lan đều sẽ phát hiện trông cậu còn đẹp hơn lần trước!
Ôn Hàn: "..." Họ Cố vừa mới nhảy chân sáo à? Sao lại nhảy nhót như vậy?
Nhân viên tham gia cuộc họp hai bên đều đã ngồi xuống, hội nghị do Cố Minh Dạ chủ trì. Hội nghị chủ yếu thảo luận về kế hoạch xây dựng và huấn luyện của căn cứ chung. Họ đều là những quân nhân và quân thư được huấn luyện bài bản, hiệu suất cũng rất cao, các bộ phận liên quan của hai bên đã làm việc cùng nhau được một ngày và đã có kết quả mô hình.
“Căn cứ Trú Tinh của chúng ta chỉ có thể cung cấp cho nhu cầu của mười vạn nhân viên, mà tổng quân số của hai bên chúng ta không chỉ dừng lại ở mười vạn. Ngoài ra, căn cứ chung mà chúng ta xây dựng không chỉ dành cho việc huấn luyện của hai quân đội, vì vậy đề xuất của chúng tôi là mở rộng quy mô căn cứ, sử dụng kết hợp bao gồm cả các phần huấn luyện chung, cũng có bộ phận chuyên dụng dành riêng cho Trùng tộc." Cố Minh Dạ chiếu sơ đồ 3D và giải thích bằng con trỏ laser hồng ngoại.
"Khu A là căn cứ hiện tại của chúng tôi, khu B được dành để xây dựng căn cứ dành riêng cho quân Trùng tộc, khu C cách xa hai khu A,B và có thể xây dựng thành căn cứ huấn luyện phù hợp để chúng ta dùng chung."
Một quân thư giơ tay hỏi: "Nhị Điện hạ, tốn thời gian và vật lực xây dựng căn cứ quy mô lớn như vậy chỉ để tiêu diệt thú biến dị có phải là hơi lãng phí không?"
Hạ Lan cũng có nghi vấn này, tuy rằng thú biến dị rất khó đối phó, nhưng trận trượng mà Cố Minh Dạ bố trí quả thật vượt xa phạm vi hợp tác này, căn cứ huấn luyện chung thì không tính, dù sao đem căn cứ người ta đã dùng nhiều năm như vậy để cải biến cũng không thích hợp, nhưng việc cố ý dành riêng một khu vực cho Trùng tộc của bọn họ thì có hơi thái quá.
Cố Minh Dạ nói: “Đây chính là điều mà tôi muốn thảo luận cùng các vị Trùng tộc trong hội nghị hôm nay.” Anh gật đầu với Ôn Hàn.
Ôn Hàn nhận được, đem bản sao tư liệu trong tay phát cho Trùng tộc. “Đúng là chúng ta tụ họp bên nhau là vì tiêu diệt dị thú, nhưng chúng ta không thể phủ định rằng ở thời đại tinh tế hóa sẽ không cần phải hợp tác nữa.” Giọng nói to lớn của Cố Minh Dạ vang dội đúng trọng tâm, anh cùng Ôn Hàn còn có Võ Cửu Hoa đã cùng nhau thảo luận qua, rồi mới quyết định nêu vấn đề này trong hội nghị hôm nay.