Ôn Hàn thở dài một hơi, đem trí não đã được làm sạch hoàn toàn cho vào máy nghiền, nghiền nát thành từng mảnh vụn, anh ấy khó chịu đến mức phải cố gắng bình tĩnh lại.
Hy vọng sau khi Cố Minh Dạ xem xong sẽ không bị tới kỳ mẫn cảm trước thời hạn.
Cố Minh Dạ nhìn Ôn Hàn lấy ra một phần nội dung từ trong trí não Claire, bao gồm lịch sử trò chuyện và một đoạn video.
Mở lịch sử trò chuyện trước.
[Bá tước Ager, tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi một lần nữa.]
[Trùng đực tự tiện rời khỏi Trùng Tinh đi tiền tuyến. Claire, vì một quân thư, cậu làm đến mức này sao?]
[Chẳng lẽ bá tước Ager không nghĩ rằng chơi một con trùng cái như Hạ Lan mới thú vị sao? Nhìn khuôn mặt đó xem, thật sự khiến tôi mê đến phát điên. Khi tôi có được cậu ta, tại sao chúng ta không cùng nhau thưởng thức nhỉ? Chúng ta có thể đánh gãy chân, làm cậu ta chỉ có thể mặc ta đùa nghịch, nghĩ liền khiến trùng vui sướиɠ, không phải sao?]
[Một lời đã định.]
"Phanh."
Chiếc bàn trong văn phòng của Cố Minh Dạ được làm bằng kim loại, khi anh đấm một quyền xuống, chiếc bàn vỡ ra từng mảnh, không thể sử dụng được nữa.
Hiện tại, anh tức giận nhìn nội dung đoạn hội thoại này, Cố Minh Dạ hận không thể đào tro cốt của Claire lên để quất xác.
Một bá tước và một tử tước không hề để Thiếu tướng của một quốc gia vào mắt, thậm chí còn muốn dùng mọi cách để hạ nhục Hạ Lan, chuyện như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở nhân loại.
Đây là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Lịch sử trò chuyện giữa Claire và Ager kết thúc, còn có một phần khác là Claire gửi cho Hạ Lan, thời gian là ngày hôm nay.
[Hạ thân mến, một con trùng cái xinh đẹp như em không nên đến nơi nguy hiểm như chiến trường mà nên được một con trùng đực nuôi dưỡng thật tốt trong nhà.]
[Miệng của em trông thật đẹp, nếu em có thể dùng miệng của mình để phục vụ tôi, tôi nhất định sẽ khiến em hầu hạ tận tâm tận lực.]
[À, đương nhiên, các bộ phận khác trên cơ thể em cũng như thế, chẳng hạn như...]
[Hạ thân mến, con trùng tội nghiệp này có phải là bạn của em không? ]
[Bây giờ cậu ta đang ở trong tay tôi, ừm, tình trạng của cậu ta không được tốt lắm, nói không chừng hai ngày nữa sẽ chết mất.]
[Muốn cứu bạn của em không? Đến tìm tôi đi.]
"Răng rắc."
Chiếc bàn hoàn toàn bị vỡ, đổ sập, binh lính trực bên ngoài nghe thấy tiếng động còn tưởng có chuyện gì lớn nên chạy vào, sau đó cậu ta nhìn thấy chiếc bàn bị vỡ thành từng mảnh.
Kỳ mẫn cảm của Điện hạ đến rồi?
Binh lính run rẩy, nghe nói kỳ mẫn cảm của Điện hạ vô cùng đáng sợ.
"Tìm đội hậu cần đổi cho tôi một cái bàn khác." Cố Minh Dạ trầm mặt nói, yêu cầu binh lính đi ra ngoài.
Mẹ kiếp, tên khốn Claire này lại dám làm vậy với Hạ Lan!
Chuyện này vẫn chưa kết thúc, vẫn còn một video mà anh chưa xem.
Từ tận đáy lòng, Cố Minh Dạ cảm thấy lát nữa anh sẽ bị nhồi máu cơ tim.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Cố Minh Dạ bấm vào video, video mở đầu bằng cảnh Hạ Lan điều khiển tinh hạm loại nhỏ đến tiểu hành tinh, bỏ neo đậu, mở cửa khoang và bước ra ngoài.
"Hạ thân ái, em đến rồi." Claire nói chuyện, "Tôi biết em nhất định sẽ đến."
Hạ Lan hỏi hắn ta: “La Vi đâu?”
Sau đó liền có hộ vệ khiêng La Vi ra ngoài.
"Thả La Vi đi." Hạ Lan nói.
"Tôi có thể thả cậu ấy đi, nhưng em phải trả một khoản thù lao nho nhỏ." Claire nói.
Hạ Lan: "Anh muốn thế nào?"
Claire: "Rất đơn giản, chỉ cần em khẩu giao cho tôi một lần, tôi liền thả La Vi đi."
"Rắc, rắc, rắc"
Tinh thần lực đáng sợ của Cố Minh Dạ mở ra, toàn bộ kính cường lực trong văn phòng vỡ vụn, biến thành những hạt pha lê nhỏ rơi xuống đất.
Anh thực sự không nên để Claire chết một cách dễ dàng như vậy, lẽ ra anh nên mang Claire về và tra tấn hắn ta mỗi ngày, khiến hắn ta sống không được, chết cũng không xong!