Thợ Săn Ma Cà Rồng

CHƯƠNG 5: Vào thành phố bằng vận may

Quay lại với Henry và tu sĩ Alex, bọn họ phải ngồi xe ngựa suốt mười ngày mới đến được nơi cần đến. Thành phố Palamela bao bọc bởi những rặng núi phủ đầy mây mù tuyết trắng, từng dãy núi cao giống như bức tường thành vững chắc bảo vệ thành phố khỏi sự tấn công của quái vật và cả ma cà rồng.

Người dân ở đây cũng u ám đến lạ thường, trên gương mặt mỗi người đều mang vẻ thống khổ và sự u buồn không nói thành lời.

"Sao mặt ai cũng giống như đang đưa tang thế này?"

Alex chật vật với túi vũ khí trên tay, miệng thì vẫn luôn mồm thắc mắc.

Khi đôi chân vừa bước vào cổng thành phố, tiếng chuông báo động ngay lập tức vang lên inh ỏi. Từng đám lính mặc áo giáp sắt ùn ùn kéo đến, kèm theo sự biến hóa của sắc mặt của người dân nơi này. Giống như sự phòng vệ của loài thú khi có kẻ đυ.ng chạm đến lãnh thổ, con người ngay lập tức liền thay đổi. Từ những khuôn mặt buồn bã, bọn họ chuyển sang vẽ mặt của sự tức giận và cảnh giác cao độ.

"Coi bộ người nơi này cũng chẳng thân thiện là mấy ha, khách đến nhà không trà cũng nước cơ mà. Sao mọi người lại chào đón chúng tôi bằng vũ khí thế này?"

Vừa mới dứt lời, một cây phóng lợn đã bay đến và ghim cạnh chân của Henry.

"Haha... Tôi chỉ đùa chút thôi mà, nào, các quý ông quý bà liệu.. Có thể bỏ vũ khí xuống không?"

Henry giơ hai tay ra vẻ đầu hàng, trán thì đang đổ mồ hôi hột vì người dân trong thành phố từ từ bao vây lấy bọn họ. Trong tay mọi người nào là cuốc, xẻng, gậy gỗ và có cả súng nữa. Nói chung là bất cứ thứ gì có thể đánh nhau được thì bảo họ đều có sẵn, điều này làm cho hai người một phen sợ hết hồn vía.

Nhóm lính lúc nãy vừa nghe tiếng chuông báo động đã xảy ra có vẻ như là cảm tử quân hay là đội bảo vệ an ninh khu vực gì đó cũng từ từ đưa súng lên, chỉ cần cử động nhỏ của bọn họ thôi thì có lẽ đạn từ họng súng sẽ bắn thẳng vào thái dương.

Từ trong đám đông, một người đàn ông kỳ lạ từ từ bước ra. Ông ta quả là tên quái dị , quái dị theo đúng nghĩa đen khi ông ta có tận hai cái đầu chung cùng một cơ thể duy nhất. Mỗi cái đầu đều có suy nghĩ lẫn tính cách riêng, mái tóc vàng càng làm nổi bật hơn bộ dạng kỳ lạ của ông ấy.

"Chúng mày bỏ hết vũ khí xuống, nhanh lên!"

Alex liền ném túi vũ khí mà mình mang theo xuống đất, Henry cũng làm tương tự. Cái nỏ tự chế và con dao găm mang theo bên mình cũng bị ném hết xuống đất, bọn họ còn quay vòng vòng để chứng minh rằng bản thân mình hoàn toàn chẳng còn thứ gì cả. Rất an toàn.

“Lột áo ra luôn mày, ai biết được mày còn giấu thứ gì trong lớp áo quần dày cộp ấy?”

Mặc kệ từng cơn gió lạnh buốt thổi qua lỗ chân lông, Henry vẫn cắn răng chịu đựng mà cởi hết áo quần của mình ra. Cho tới khi trên người chẳng còn thứ gì, đám đàn bà con gái thì quay mặt ra chỗ khác vì xấu hổ. Còn lũ đàn ông xăm soi cho tới khi thấy thật sự tên này chẳng còn thứ gì để đưa ra nữa mới từ từ giãn khoảng cách và sự cảnh giác.

Có tiếng xì xào vang lên, gã đàn ông tóc vàng cùng với "cái đầu" dính liền bàn tán với nhau bằng thứ ngôn ngữ gì đó. Cuối cùng quay ra rồi cười nói vui vẻ như chưa hề có chuyện gì với Henry.

"Chúng tao đã hoàn thành xong xác nhận rằng tụi mày rất an toàn, nào thu dọn đồ đạc rồi vào thành phố này được rồi đó. Chào mừng những vị khách mới đến với Palamela".

Cả hai người thở phào nhẹ nhõm, lúc thu dọn đồ đạc và vác nó lên vai để tìm một phòng trọ ngủ lại qua đêm rồi mới tìm người thì Liam đu dây từ tháp chuông đáp xuống đất. Mặt đất hoàn toàn khô ráo, nhưng khi cậu bước xuống đến đâu thì cỏ cây chỗ đó lại bắt đầu đóng băng đến đấy.

"Đứng lại đó, ai cho vào đây mà vào?"

===

Liam phóng phép thuật tạo ra bức tường bằng băng giam giữ Henry và tu sĩ, cậu đi vòng vòng bức tường băng rồi đánh giá người lạ từ đầu tới chân. Vừa đi vừa mắng người dân:

"Nơi này quanh năm bị ma cà rồng đến quậy phá, thỉnh thoảng còn có người sói lao vào thành phố để bắt và ăn thịt trẻ con. Nhiều chuyện rắc rối xảy ra lắm rồi mà mấy người chưa sáng mắt ra hay sao mà mấy người có thể tự tiện và dễ dàng cho người khác vào đây vậy hả?"

Chỉ bằng câu nói đó thôi mà người dân lại tiếp tục quay về trạng thái cảnh giác lúc ban đầu. Lưỡi liềm, lưỡi hái lăm le chực chờ lấy mạng hai kẻ mới đến. Có vẻ như cậu trai này rất có tiếng nói và quyền lực, nói câu nào là người ta phải nghe lời câu đấy.

"Nhưng cậu Liam à, chúng tôi đã lấy thước đo kích cỡ cơ thể của bọn họ rồi. Hai người này thật sự rất an toàn, nhìn kia còn có cả nước thánh nữa. Mấy người này chắc chắn cũng đã từng có kinh nghiệm diệt Quỷ rồi đấy, chắc là sẽ giúp chúng ta được".

Ông bác mập lấy cả thước đo cẩn thận đo đạc chiều cao cơ thể Henry, lên tiếng.

"Hay là người cứu viện đã đến? Chẳng phải trước lúc gia tộc phù thủy của cậu bị ma cà rồng bắt đi để hành quyết, trưởng lão đã gửi thư cầu cứu rồi hay sao?"

Gã đàn ông hai đầu đột nhiên nhớ đến chuyện đó, liền lên tiếng nhắc nhở.

Liam không tin, bây giờ cứu viện cũng được cái gì đâu chứ. Cả nhà cậu cũng đã bị đồ sát mất rồi.

"Gϊếŧ!"

Lời nói lạnh lùng thốt ra, dân chúng cũng lao đến định xé xác Henry và tu sĩ. Nhưng hắn đã nhanh tay hơn mà rút súng, bắn loạn xà ngầu vào đám dân thường đang cuồn cuộn ngọn lửa tức giận.

Vũ khí thô sơ nào có làm lại được với vũ khí hiện đại được chế tạo đặc biệt, chẳng mấy chốc mà dân thường ngoan như cún, thu người lại không dám làm gì bọn họ nữa.

"Chúng tôi đã nghe tin đại gia tộc phù thủy Urla đã bị gϊếŧ hại toàn bộ bởi người sói do ma cà rồng nuôi, tôi cũng biết rằng tôi đến chậm chân một bước. Chắc chắn điều đó đã khiến cho cậu buồn lòng mà tức giận, nhưng tôi nói cho cậu nghe nè chàng trai trẻ... Hãy tin tôi đi, tôi là Henry -hậu duệ cuối cùng của gia tộc săn ma cà rồng Robert Sing đây. Cậu cứ thả tôi ra đi, nhất định chúng ta sẽ hợp tác để tiêu diệt kẻ đứng đầu của lũ ma cà rồng ấy".

"Kẻ thù với kẻ thù là bạn, cậu hiểu chứ?"

===

Liam nghe cũng mềm lòng,tuy cậu vẫn còn cảnh giác cao độ nhưng nhớ đến mối thù của gia tộc mình với ma cà rồng thì ngay lập tức liền thu hồi phép thuật mà thả Henry ra. Đang định bắt tay để xác định hiệp ước thì khung cảnh xung quanh trở nên náo loạn, Liam rút ra cây kiếm rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Kèm theo là tiếng cảnh báo của người gác cổng:

"Bọn chúng lại đến rồi!"

Một lần nữa, tiếng chuông báo nguy hiểm lại vang lên đầy vội vã. Người gác chuông vừa rung vừa phát loa thông báo mọi người mau mau bỏ chạy, tốt nhất là trốn vào nhà. Henry nhìn lên bầu trời, phía sau những lớp mây mù đυ.c ngầu là những cái cánh thật là lớn. Đám yêu nữ đã đến giờ ăn sáng của chúng, và bữa sáng sẽ là người trong thành phố Palamela này.

"Bắt đầu cuộc đi săn thôi, chàng trai trẻ".