Có tiếng gầm gừ phát ra từ trong bụi cây, và cậu biết đó là gì.
Liam nén sự đau buồn, sức mạnh tiềm ẩn bên trong giống như cơn bão đang từ từ nổi dậy. Từ phía bụi mận gai, người sói to lớn với lớp lông đen phủ bạc đang nhe nanh bước từng bước nặng nề về phía người đang bị treo trên giá. Hơi thở của nó nồng nặc mùi máu tươi, mùi đất bùn lầy và mùi tử thi tanh tưởi.
Cơ thể bị bỏ đói quá lâu cho nên cảnh vật trong mắt Liam có hơi nhòe nhoẹt. Lưng bắt đầu đau, nhưng cậu vẫn cố gắng bám chặt tay vào sợi dây đang cột chặt mình. Bởi vì cậu biết nếu như mình có thoát ra được khỏi cái cọc gỗ này, với thể trạng hiện tại thì thế nào cũng sẽ rơi xuống mà làm mồi cho quái vật thôi.
"Tao biết Dracula thả mày ra đây để làm gì, có ngon thì lại đây nào. Chó hư!"
Và thế là người sói lao đến, giống như muốn xé xác Liam như cách mà nó gϊếŧ chết từng người trong gia tộc phù thủy lẫy lừng. Móng vuốt sắc nhọn cứ như thế nhắm chuẩn xác vồ lấy cơ thể bé nhỏ, nhưng cậu nhanh tay hơn nó. Bằng sự nhanh nhẹn, Liam thoát ra khỏi dây trói mà phóng lên cành sồi.
"Grừ..ừ..ừ..."
Con quái vật này rất dữ tợn, tuy là người đã trưởng thành nhưng cậu vẫn mang nỗi sợ thầm kín với mấy con chó, đặc biệt là chó sói. Lúc nhỏ bị sói cắn cho nên ám ảnh vẫn còn, Liam vẫn hoảng hốt run sợ trước hai hàng răng nanh trắng nhởn nhơ trong cái miệng đầy dãi của con vật. Nhưng Liam vẫn tự trấn an mình khi thấy người sói đang tìm cách để leo lên cây, bắt lấy cậu cho bằng được.
"Mình sắp chết tới nơi rồi, chẳng có gì đáng để sợ nữa!"
Cậu tự nói với chính mình rồi bắt đầu nhắm mắt, cố hồi tưởng và kêu gọi sức mạnh của chính bản thân mình. Gia tộc phù thủy Urla có một điều đặc biệt đó chính là hậu duệ khi sinh ra trong gia đình này, đều có sức mạnh của riêng mình. Từ anh chị em họ, cho tới anh trai ai cũng tìm ra được năng lực thật sự từ bé xíu, người thì có sức mạnh của thiên nhiên. Có thể biến khu rừng quanh năm tuyết phủ thành khu rừng mùa xuân cây trái đâm chồi nảy lộc, biến đổi vật chất và thậm chí mọc cánh bay kên trời…
Hay giống như anh trai ruột Lucas mang phép thuật của lửa. Mỗi lần chiến đấu thì anh ấy giống như phượng hoàng, phun lửa đốt cháy kẻ thù.
Ừ thì ai cũng giỏi, chỉ duy có mình Liam là tới năm hai mươi nhưng vẫn không biết sức mạnh của mình là gì.
Giống như người bình thường, vô dụng và chẳng biến ra được phép nào ra hồn.
Đôi bàn tay nhỏ cố gắng gom thật là nhiều tuyết trên cành cây, vò viên rồi ném xuống con quái vật đang cố đung đưa để làm đổ cây sồi. Con chó lúc này giống như là phát điên, nó càng ngày càng gầm gừ hung dữ hơn.
Cái cây bắt đầu đung đưa, sức mạnh kinh hồn của người sói thành công làm cho nó ngã đổ. Tấm lưng trần đập mạnh xuống nền tuyết trắng đau điếng, vậy mà Liam bé nhỏ vẫn cứ cố chấp ném đá hay bất cứ thứ gì mà cậu có thể cầm được về phía con quái vật làm cho nó ngày càng phẫn nộ nhiều hơn.
"Kết thúc đi đồ ngu, xé xác thằng nhóc rồi ngoạm nát óc nó!".
Đám ma cà rồng đứng xung quanh và xem sự phản kháng giữa Liam với người sói đang phát điên cứ như thể bọn chúng đang xem kịch vui, con nào cũng bắt đầu mọc răng nanh dài, cơ hàm mở ra hết cỡ để hò hét để khiến cho con quái thú mất bình tĩnh mà tấn công nhanh hơn.
"Mày... Tao sẽ khiến cho mày phải hối hận khi dám tấn công tao", Liam nói với chất giọng run rẩy. Cậu nào có biết được, con ngươi màu xám vốn dĩ bình thường bây giờ bằng một thứ gì đó đã bắt đầu chuyển đổi sang màu xanh lục lạ mắt.
Hàm răng nhọn cứ táp vồ vập, Liam càng lùi thì nó càng hung hãn hơn mà vồ lấy cậu. Hoảng quá nên cũng lấy cây đập vào đầu nó thật mạnh rồi quay đầu bỏ chạy. Con thú cũng không bỏ cuộc, nó chỉ bị choáng một chút rồi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo mà đuổi theo con mồi.
Động vật hai chân thì làm sao nhanh được với thú bốn chân, cậu bị nó đuổi đến bên bờ vực thẳm. Nhìn xuống phía dưới toàn là sông với đá to, dù có nhảy xuống thì cũng khó bảo toàn được tính mạng.
Và có lẽ khi con người rơi vào nỗi sợ tột cùng thì sức mạnh tiềm ẩn bên trong lại được bộc phá, lúc nhìn thấy quái vật đang lao đến, Liam chỉ kịp hét lớn một tiếng. Ngay sau đó là tiếng động lạ giống như từng khối đá đang mọc lên để bảo vệ cậu.
Một hàng rào bằng băng giá đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến cậu hoang mang. Kinh khủng hơn đó chính là con quái vật…
Nó bị đóng băng rồi!
Người sói hung dữ lúc nãy đang muốn ăn thịt cậu, giờ đây bỗng dưng lại biến thành khối nước đá lạnh tanh, miệng vẫn há thật to. Nó giữ nguyên tư thế, cứ như vậy mà bị đông cứng.
Gì thế này?
Sức mạnh vô hình từ từ tích tụ một cách âm thầm, mùi phép thuật hỗn tạp mất ổn định làm lũ ma cà rồng đứng xung quanh cũng bắt đầu nhận ra thứ gì đó bất ổn. Bọn chúng nhốn nháo, kêu gào và gầm gừ đầy cảnh giác.
“Tao thấy có mùi của phù thủy, gruu”.
“Nhưng ở đâu ra mới được, tao thấy khó chịu quá. Xương cốt của tao như muốn đóng băng, lạnh quá, grừ…ừ..”
Làn sóng xung kích bí ẩn được kích hoạt, mấy con ma cà rồng chịu hết nổi cái cảm giác bí bách này nên bắt đầu biến hình, mọc cánh định bụng chạy về hang ổ. Nhưng đã quá muộn rồi, nỗi khϊếp sợ của Liam vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Nó tạo nên cơn bão lớn và biến hết tất cả lũ tiểu yêu thành khối băng giá với gương mặt đáng sợ.
Khu rừng lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó, mặt trời cuối cùng cũng mọc lên để phá tan màn đêm u tối lạnh lẽo, sưởi ấm khu rừng và khiến tuyết tan thành từng con suối nhỏ . Liam ngồi bệt xuống, thẫn thờ nhìn đôi tay của mình.
Chính bàn tay này đã giải phóng năng lượng kia, là tự cậu một mình tiêu diệt quái vật trả thù cho cả nhà…
Đúng thế, chàng trai trẻ vừa cười vừa khóc giống như kẻ điên giữa trời tuyết trắng mịt mù.
“Mình cuối cùng cũng tìm ra được sức mạnh của bản thân rồi, hóa ra mình không vô dụng…hức… con có sức mạnh của băng giá. Ba ơi, mẹ ơi, anh ơi… nhất định con sẽ trả thù, con sẽ khiến Dracula phải trả giá khi dám đυ.ng đến gia đình ta!”