Tận Thế Thiên Tai, Ta Điên Cuồng Kiếm Tiền Độn Hàng

Chương 4: Sống Lại Quay Về Thời Trước Tận Thế 4

Khương Nặc ngẩng cằm lên nói: “Đó là chuyện của anh, chừng nào giao dịch thành công thì khi đó tôi sẽ xóa chứng cứ, đương nhiên, hạn chót là trước ngày mai.”

Khương Nặc lạnh lùng nhìn Uông Tiệm Ly tức muốn hộc máu rời đi, cô cũng không ở lại đây thêm nữa, rời khỏi công ty.

Hít thở bầu không khí mới mẻ ở bên ngoài, cô bước chậm lại, nhìn dòng người ngược xuôi giữa các tòa nhà cao ốc, các loại cửa hàng, xe cộ chạy trên đường lớn, ồn ào náo nhiệt.

Rõ ràng đã rời đi mười năm nhưng Khương Nặc vẫn nhớ rõ đường về nhà, cô dựa theo ký ức ngồi xe bus, đi xuống xe, xuyên qua đường phố ngõ hẻm loanh quanh lòng vòng.

Thang máy dần dần chạy lên cao, trái tim của Khương Nặc đập càng lúc càng dồn dập.

“Ting--”

Cửa thang máy mở ra, Khương Nặc cảm giác chân mình đã hơi mềm, cô run rẩy mở túi lấy chìa khóa nhà mình ra, đi đến cánh cửa trong trí nhớ, cắm chìa khóa vào lỗ khóa rất nhiều lần những vẫn không thể nào cắm lọt vào được.

“Bình tĩnh, bình tĩnh...”

Cô vừa nói thầm vừa dùng ngón tay sờ soạng lỗ khóa, cuối cùng rắc một tiếng, ngay sau đó ngón tay nắm chìa khóa khẽ xoay.

Cửa mở.

“Gâu gâu gâu!~”

Tiếng kêu vang dội hưng phấn chui vào màng nhĩ đầu tiên, một con husky lông xù xù màu trắng đen chui đến bên chân của Khương Nặc

Là chó mà cô nuôi!

Husky được cô tỉ mỉ nuôi dưỡng từ khi còn là chó con, màu mắt là màu xanh ngọc vô cùng xinh đẹp, lông sạch sẽ mềm mại, nhưng mà tận thế không được bao lâu đã đi lạc.

Uông Tiệm Ly nói muốn dẫn chó đi ra ngoài tìm đồ ăn, mũi chó thính, kết quả khi về thì chỉ còn lại một mình Uông Tiệm Ly, gã ta nói bên ngoài quá rối loạn, chó chạy lung tung.

Sau này Khương Nặc mới biết đám khốn nạn này đã lăm le chó của cô từ lâu! Nhưng mà lúc đó mọi thứ đều đã được vạch trần, Uông Tiệm Ly không cần phải lừa gạt cô nữa, dù sao thì cô bị bệnh bị thương lẻ loi một mình, không có bất cứ giá trị gì nữa.

“Cái con chó kia cứ thích sủa tao, tao ngứa mắt nó lâu rồi!”

“Cái nết khó ưa nhưng mà thịt lại ngon lắm!”

“Có điều hơi gầy! Lúc trước nó được mày nuôi khá mập đó chứ.”

Gã ta là người, nhưng lại nói ra mấy lời như súc sinh.

Khương Nặc ngồi xổm xuống đất ôm lấy đầu chó, khóc không thành tiếng. Husky không biết vì sao tâm trạng của chủ nhân lại suy sụp như thế, có chút ngơ ngác, đứng yên ở đó tùy ý để Khương Nặc chôn mặt vào trong lông của nó.

“Ui cha, sao hôm nay con tan ca sớm thế.”

Khương Nặc ngẩng đầu lên, một người phụ nữ trung niên mặc áo tay ngắn đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, mặt bà lộ ra vẻ vui sướиɠ nói: “Nặc Nặc lại đây, sẵn tiện nếm thử canh của mẹ luôn.”

“Mẹ...” Cuối cùng Khương Nặc cũng không chịu đựng được nữa, nước mắt tràn mi.

Tận thế, một người mười ngón tay chưa từng chạm vào việc nhà như cô được mẹ bảo vệ, có người xấu đến, là mẹ hung dữ ngang ngược cầm dao quơ quào đuổi bọn họ đi.

Cuối cùng của cuối cùng, cũng là mẹ chặn lại một đám người, kêu to: “Nặc Nặc chạy đi!”

Cô chạy, chạy suốt mười năm!

Ăn rác, ăn thịt thối, uống nước bẩn, đánh nhau với động vật dã thú biến dị, người đầy vết thương, sống không ra hình người, mỗi lần Khương Nặc cảm thấy mình sắp chết thì sẽ nhớ đến lời mẹ nói, cô biết mẹ hi vọng cô có thể sống.

Vu Nhược Hoa nào biết những chuyện này, thấy con gái khóc lập tức hoảng sợ, nhanh chóng đóng cửa lại đỡ Khương Nặc lên.

“Sao vậy? Có phải thi cái gì đó bị rớt rồi không? Coi con kia...”

Mẹ tưởng là vì cô thức đêm thiết kế suốt mấy tháng lại không có kết quả tốt, Khương Nặc cũng không giải thích, lau nước mắt, dần dần khống chế cảm xúc của mình.

“Con đừng khó chịu nữa, mẹ múc cho con chén canh xương hầm, làm ấm dạ dày trước đã.” Vu Nhược Hoa lại vào phòng bếp.

Husky vẫn luôn đi theo chủ nhân, lúc này mới dựa vào ghế sofa, lo lắng liếʍ ngón tay của Khương Nặc.

Khương Nặc nhìn nó, sờ đầu chó nói: “Đừng lo lắng, chị sẽ bảo vệ em.”

Sau đó lại nhìn về phía phòng bếp, con sẽ bảo vệ mẹ.

Lần này, cô sẽ bảo vệ tốt gia đình của mình!